Bình minh dịu dàng ôm lấy đôi nam nữ khăn khít dựa sát nhau trên chiếc giường lớn, Úc Lễ tinh thần cực kỳ tốt cúi đầu hôn lên môi vật nhỏ trong lòng đánh thức:
“Dậy thôi, chúng ta phải rời đi rồi.”
Khương Ái dụi dụi đầu vào ngực Úc Lễ làm nũng một hồi mới chịu ngồi dậy, mang cơ thể lưu dày đặc dấu vết mập mờ đi vào phòng tắm.
Thông qua tấm gương sáng, đôi mắt xinh đẹp dần ửng đỏ rồi rất nhanh đẫm lệ. Khương Ái hít sâu vào một hơi, quật cười lau khô nước mắt.
Đến đây thôi, cuộc tình này càng lún sâu càng thương đau, ít ra ở thời điểm này Úc Lễ vẫn là cái gì đó rất đẹp đẽ trong trái tim cô.
Khương Ái sau khi dùng dòng nước lạnh ngụy trang cho gương mặt buồn bã của mình, liền mở cửa bước ra ngoài.
Lúc này Úc Lễ đã xếp gọn đồ đạc của cả hai vào vali, thấy cô bước tới thì cong khóe môi giơ tay ra vẫy gọi.
Khương Ái mỉm cười chạy tới, dùng đặc quyền của mình lần cuối ôm lấy cánh tay anh.
Căn phòng Kỷ Vũ Phàm ở nay đã trống không, có lẽ trong lúc cô và Úc Lễ còn ngủ nướng bọn họ đã đi rồi.
Đoàn người vội vã đến rồi lại vội vã đi, trả lại dáng vẻ bình yên cho hòn đảo. Dưới sân những chiếc xe điện vàng óng bận rộn đón khách, đâu đó trong tiếng trò chuyện huyên náo vang lên tiếng gọi ôn hòa:
“Khương Ái đi thôi.”
Úc Lễ đang đi thì đứng sững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-that-the-tro-thanh-day-to-cho-ong-trum/3351630/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.