Khương Ái thẫn thờ đi ra từ phòng của Triệu Tam Đường, những lời ông ấy nói giống như chiếc máy ghi âm lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Úc Lễ có thực sự như Triệu Tam Đường đã nói, tiếp cận cô vì có mục đích? Chẳng nhẽ đoạn tình cảm mới nhú này chưa gì đã bị dập tắt sao?
Cô rất muốn đặt niềm tin vào Úc Lễ, nhưng Bắc Minh Cảnh chính là cú vả nghiệt ngã nhất cho sự tin tưởng một cách vô điều kiện.
Hắn ta cũng từng rất tốt với cô, rồi thì sao đây? Còn tàn nhẫn hơn cả người dưng.
Chẳng mấy chốc Khương Ái đã có mặt ở tầng chín, khi hai cánh cửa từ từ tách ra bỗng nhiên cô sinh ra cảm giác không muốn gặp Úc Lễ vào lúc này.
Nhưng người tính không bằng trời tính, thời điểm cô do dự Úc Lễ liền xuất hiện trước mặt.
Gương mặt anh ta mang nét lo âu tới khi nhìn thấy Khương Ái an toàn mới giãn ra nhẹ nhõm.
“Vì sao không vui?”
Nghe Úc Lễ hỏi, Khương Ái ngây ra mất vài giây mới nhớ tới biểu hiện khi nãy của mình.
Cô làm bộ xị mặt buồn bã nói: “Em không mua được đồ cho Kỷ não đại.”
Úc Lễ giơ tay ôm lấy eo Khương Ái bước đi, ngữ điệu bực dọc lên tiếng: “Em là người của tôi, ngoài tôi ra em không cần nghe lệnh bất cứ ai.”
Khương Ái hơi ngẩng đầu lén nhìn Úc Lễ, rồi lại nhanh chóng cúi xuống nói nhỏ: “Dạ em nhớ rồi.”
Khi đi tới đoạn giữa hành lang đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-that-the-tro-thanh-day-to-cho-ong-trum/3351628/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.