Như sợ người mặc vest dưới lầu không nghe thấy, Lưu Tử Thi xua tay: “Chỉ cần anh cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ làm tốt trò chơi này. Lưu Tử Thi rống lên một tiếng, người mặc vest mang theo nụ cười trên môi, giọng điệu của bộ phận nhân sự: Nếu anh đồng ý, chín giờ sáng mai đến công ty ký hợp đồng, đừng đến muộn.” Tần Thâm thừa cơ đem Lưu Tử Thi từ trên mép sân thượng kéo xuống, lần này Lưu Tử Thi không giãy dụa, không muốn nhảy lầu nữa. Ngày mai anh ta muốn đến công ty ký hợp đồng. Hứa Chiêu lặng lẽ thu hồi bước chân, trong lòng tràn đầy cảm xúc, có tiền thật tốt. Không cần dùng sức mạnh khống chế, hay là công kích tinh thần, lại có thể làm cho sợi dây đỏ kia ảm đạm, lại đả kích được người ở đầu dây bên kia. Hứa Chiêu nhịn không được hâm mộ nhìn về phía xe ở cổng tiểu khu, thanh niên mặc vest đã đem loa trong tay cất đi, đang xoay người cúi xuống đứng bên cửa sổ phía sau để báo cáo tình hình cho người trong xe. Nhìn dáng vẻ cung kính của anh ta, người bên trong xe chắc là ông chủ trong kia. Người đàn ông mặc vest đứng trước cửa kính xe che lấp người bên trong, Hứa Chiêu không nhìn thấy người bên trong, nhưng cô cũng không để ý lắm. Tần Thiển lại gào to: “ Hóa ra là ông chủ của công ty Đông Húc, chẳng trách anh ta lái một chiếc xe đắt tiền như vậy.” Hứa Chiêu không biết nhiều về xe và công ty Đông Húc nhưng cô rất nhạy cảm với tiền bạc, đặc biệt là khi cô vừa tận mắt chứng kiến một sự kiện mà tiền bạc đánh bại ma quỷ, cô không khỏi hiếu kỳ: “Ông chủ của công ty Đông Húc rất có tiền à?” Tần Thiển giống như một fanboy: “ “Tất nhiên là anh ấy giàu rồi, anh ấy là một trong những người giàu nhất Trung Quốc, và cũng là người giàu nhất trẻ nhất. Anh ấy rõ ràng là một phú nhị đại nhưng đã tự mình đánh giang sơn. Gần đây, trò xếp hình đang rất hot là do công ty phát triển, nhưng tiếc là tôi chết sớm chỉ có thể ngồi nhìn người khác chơi. “ Tần Thiển là Địa Phược Linh, bị trói buộc trên đường, thường xuyên nghe được người qua đường nói chuyện phiếm, cậu ta đối với mấy cái trend hiện tại rất là hiểu biết. Tần Thiển nói đến đây, mới nhớ tới Hứa Chiêu không có điện thoại di động, đối với game trên điện thoại di động cũng không biết nhiều: “Với sự phổ biến của trò chơi này, cứ mười người sẽ có một người trả tiền cho anh ta.” Tần Thiển có chút hâm mộ: ” Lưu Tử Thi thật là trong hoạ có phúc, nghe nói ông chủ Đông Húc là kim chủ nổi tiếng, trò chơi được duyệt qua tay anh đều có thể hot. Nếu tôi là Lưu Tử Thi, cũng không muốn đi chết, vợ, tiền tài, danh khí rất nhanh sẽ có đủ. Trước khi chết chuyên ngành của Tần Thiển vừa đúng là phần mềm, Đông Húc chính là công ty trong mộng của cậu ta. Đáng tiếc còn chưa chờ được cậu ta phấn đấu đến Đông Húc, liền xảy ra tai nạn giao thông. Nhưng đã chết cũng không ảnh hưởng đến việc cậu ta thần tượng ông chủ của Đông Húc. Hứa Chiêu không biết gì về game, cũng không biết game xếp hình hot thế nào, nhưng nghe nói mười người thì một người trả tiền cho Đông Húc thì cô nghe vẫn hiểu. Hứa Chiêu cũng hiểu sâu sắc lý do tại sao sợi dây đỏ của Lưu Tử Thi lập tức mờ đi khi nghe tin sếp sắp lập dự án cho mình. Có tiền thật tốt. Một người và một quỷ nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự hâm mộ trong mắt nhau. Hâm mộ thì hâm mộ, ông chủ giàu có trẻ tuổi kia rốt cuộc cũng là cách xa bọn họ. Ánh mắt Hứa Chiêu rơi xuống sợi dây đỏ phía sau tiểu khu. Vấn đề của Lưu Tử Thi tạm thời đã được giải quyết, nhưng chừng nào sợi dây đỏ còn tồn tại thì sẽ có ngày càng nhiều người nhảy khỏi tòa nhà. Cách cơ bản để giải quyết vấn đề này là tìm ra nguồn gốc. Cô nhìn vào sợi dây đỏ không thấy đầu, quyết định xem có gì ở đầu kia của sợi dây đỏ. Tần Thâm đang bận xử lý sự việc tiếp theo sự việc Lưu Tử Thi nhảy lầu, Tần Thiển cũng không vội làm phiền Tần Thâm khi anh ta đang làm việc, vì vậy cậu ta đi cùng Hứa Chiêu. Mặc dù không biết sợi dây đỏ là gì, nhưng thân là một con quỷ cũng không nhìn thấy được, mà thứ đó lại bị Hứa Chiêu nhìn thấy, Tần Thiển liền vội vàng thả một loạt rắm cầu vồng. Quỷ bị đâm chết Tần Thiển này lớn lên xấu xí, nhìn bộ dáng cũng không thể đánh nhau, nhưng lời nói của cậu ta nghe rất thoải mái, Hứa Chiêu cũng không có ghét bỏ cậu ta líu ríu, nói nhảm quá nhiều. Các sợi dây màu đỏ đan xen dày đặc, các đoạn khác đều dẫn đến cùng một chỗ. Ban đầu, Tần Thiển còn có thể trấn định tự nhiên cùng Hứa Chiêu nói đùa, nhưng càng vào sâu, cậu ta càng không giữ được bình tĩnh. Bởi vì càng đi cậu ta càng thấy lạ, con đường mà họ đi dường như dẫn đến nghĩa địa. Tần Thiển và Tần Thâm đều xuất thân từ cô nhi viện, không có bối cảnh, giá nhà ở Bắc Kinh quá đắt, mua nhà cũng không đủ, dù có thuê cũng chỉ có thể thuê những nơi rẻ tiền. Giá thuê trong tiểu khu này đủ rẻ, nhưng lại cũ, hơn nữa gần tiểu khu còn có một nghĩa địa. Nghĩa địa đã có từ lâu, cư dân trong tiểu khu rất có ý kiến về ngôi mộ này, chủ nhà cũng đã tổ chức bảo vệ quyền lợi và muốn di dời nó nhưng không được, nên nó vẫn được giữ ở khu vực xung quanh. Bởi vì mọi người vẫn luôn cảm thấy nghĩa địa xúi quẩy, bình thường đều tránh đi đường khác, khi Tần Thiển còn sống cũng chưa từng tới đây, nhưng cùng biết rõ đường bọn họ đi chính là đường tới khu mộ. Đi bộ trong nghĩa địa u ám và vắng vẻ, Tần Thiển tới gần Hứa Chiêu để tăng cảm giác an toàn. Hứa Chiêu liếc mắt nhìn một quỷ theo sát bên người, nhịn không được nhắc nhở: “ Cậu cũng là quỷ, không có tư cách sợ hãi.” Tần Thiển là một con quỷ nhưng lại còn sợ quỷ, đúng là thái quá. Tần Thiển lí lẽ nói: “ Tuy tôi là quỷ, nhưng vẫn có quyền để sợ chứ, trước khi chết tôi còn sợ biến thái giết người, sau khi chết sợ lệ quỷ cũng là bình thường.” Tần Thiển mặc dù không có kiến thức gì, nhưng cũng đã nghe quỷ đói thời dân quốc đã chết nhiều năm nói qua, quỷ có thể ăn lẫn nhau, một số ác quỷ chính là thông hấp thu đồng loại để tăng lực lượng của mình. Hứa Chiêu: “….” Lần đầu nhìn thấy có quỷ sợ quỷ như vậy, nhưng ai bảo cậu ta có thẻ thành viên 1000 tệ chứ? Hứa Chiêu chỉ có thể cho phép cậu ta sợ hãi. Bên trong khu mộ âm u, rõ ràng là ba giờ chiều, nhưng ở bên trong khu mộ lại như sắp tối. Tần Thiển mặc dù sợ hãi, nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu ta cảm thấy thoải mái khi ở bên trong khu mộ. Âm khí ở đây cực kỳ nồng đậm, gần như ngưng tụ thành chất, đối với quỷ mà nói thì đây là nơi cực kỳ đáng sống. Nguyên bản Tần Thiển còn có chút mờ mờ sau khi đến đây thân hình cũng ngưng tụ lại rất nhiều. Sâu trong khu mộ chính là chỗ sợi dây đỏ trở về, vô số sợi dây đỏ ngưng tụ ở cùng một chỗ, ngưng tụ lại thành một rễ cây dày như cổ tay, với âm khí nặng nề, người vốn dĩ không nhìn thấy sợi dây đỏ Tần Thiển, bây giờ cũng có thể nhìn thấy dấu vết của nó. Cậu ta nhìn đám màu đỏ kia, hai mắt nhìn thẳng, thần sắc mê mang, trong miệng thì thào: “ Đồ vật này có bộ dáng trông thật ngon, tôi ngửi được vị kem.” Cậu ta nuốt một ngụm nước bọt: “ Sau khi chết tôi còn không được ăn kem.” Vừa nói Tần Thiển vừa chảy nước miếng. Sinh khí của con người chảy trong sợi dây đỏ, là một vị thuốc bổ tuyệt với cho ma quỷ, Tần Thiển không phải lệ quỷ, nhưng dây đỏ có sức hút tự nhiên đối với quỷ, ngay cả một con quỷ chưa từng làm hại con người cũng bị thu hút bởi nó. Nhưng nếu Tần Thiển dính vào đồ vật bên trong dây đỏ, có thể sẽ sa đọa thành lệ quỷ, cái này đối với Tần Thiển cũng không phải chuyện tốt gì. Hứa Chiêu gõ vào đầu Tần Thiển một cái, Hứa Chiêu không dùng nhiều lực, nhưng Tần Thiển vẫn cảm thấy đầu bị đập mạnh, cậu ta tỉnh táo lại, u oán mở miệng: “ Lão đại, sao sức tay chị mạnh thế!!!” Tần Thiển sờ lên cái ót, cảm thấy cái đầu bẹp dúm vào lúc này càng bị bẹp hơn. Nhưng cái gì cậu ta cũng không dám nói, cái gì cũng không dám phàn nàn. Hứa Chiêu cũng không biết mình chỉ nhẹ nhàng gõ một cái lại thành tổn thương với Tần Thiển, cô nhìn môt gốc cây do dây đỏ ngưng tụ lại trước mặt, dùng sức tóm lấy, như nhổ củ cải trắng, nhổ gốc cây “dây đỏ” và một đồ vật khác ra. Khi nhìn thấy đồ vật khác kia Tần Thiển vốn dĩ đang nhìn dây đỏ chảy nước miếng và nghĩ về kem, ngay lập tức không thấy đói mà thay vào đó lại cảm thấy buồn nôn. Đầu dây đỏ bên kia không phải là cây kem mà cậu ta tưởng tượng mà là một cục thịt. Mặt ngoài của cục thịt được bao phủ bởi các mạch máu, bên trong có thể mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh. Thứ bên trong trông giống như một người, có tứ chi, nhưng có một cái đầu khổng lồ và một cái đuôi phía sau, căn bản không thể phân biệt được đó là thứ gì. Nó không ngừng hấp thụ năng lượng qua dây màu đỏ, xung quanh cục thịt có rất nhiều quỷ, bọn chúng háo hức nhìn cục thịt, nhưng lại có vẻ lo lắng điều gì đó, không dám tới gần, chỉ có thể chờ đợi ở rìa. Khi cục thịt hấp thụ sinh lực trong dây màu đỏ, năng lượng dư thừa sẽ thoát ra ngoài và bị hấp thụ bởi đám quỷ xung quanh nó. Đám quỷ này đúng là quỷ bên trong nghĩa địa này, bởi đủ loại nguyên nhân mà không thể đi đầu thai. Hồn phách của họ không được đầy đủ, nên không có thần trí, nhưng sau khi hấp thu những lực lượng này, quỷ hồn ngưng thực, lực lượng gia tăng. Nhưng bởi vì thông qua hấp thu sinh khí của người sống mà tăng trưởng nên đám quỷ này hai mắt đỏ ngầu, đã sa đọa thành lệ quỷ. Tần Thiển nhìn cục thịt mà rùng mình vô cớ, luôn cảm thấy đồ bên trong có chút đáng sợ. Tần Thiển không nhìn được đồ vật ở giữa cục thịt, nhưng Hứa Chiêu lại có thể thấy rõ ràng. Cục thịt này là do vô số cuống rốn tạo thành, và linh hồn của vô số trẻ sơ sinh trong cục thịt bị xoắn lại với nhau để tạo thành một đứa trẻ dị dạng khổng lồ. Đứa trẻ dị dạng có một sợi chỉ đỏ trong miệng, hút sinh khí của con người như uống sữa. Dường như nhận ra sự tồn tại của Hứa Chiêu, đứa bé bên trong ngẩng đầu nhìn cô. Có một tiếng “Ầm” vang lên, dây đỏ rung lên, đám lệ quỷ xung quanh cũng ngẩng đầu nhìn về hướng Hứa Chiêu. Đôi mắt của chúng đỏ như máu, như thể có thể nuốt sống Hứa Chiêu trong tức khắc. Tần Thiển sợ đến mức tròng mắt rớt ra ngoài, nhưng thấy lão đại vẫn còn đứng tại chỗ, cố lấy dũng khí: “ Lão đại, nhiều lệ quỷ như thế, không bằng chúng ta rút lui trước? Chị đi trước, tôi yểm hộ.” Tuy tin tưởng năng lực của Hứa Chiêu, nhưng thấy nhiều lệ quỷ như vậy Tần Thiển vẫn cực kỳ sợ hãi, nhưng mặc dù sợ, thời khắc mấu chốt vẫn nghĩ đến bảo vệ Hứa Chiêu. Cậu ta là quỷ, Hứa Chiêu là người, so với cậu ta thì Hứa Chiêu vẫn dễ gặp nguy hiểm hơn. Hứa Chiêu chưa bao giờ thấy một con quỷ nhát gan như vậy, cảm thấy Tần Thiển làm Địa Phược Linh lâu rồi, đầu bị đâm hỏng, cô vỗ vỗ cánh tay Tần Thiển: “ Không phải sợ….” Cô còn chưa kịp nói xong thì khu mộ đang yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cắt ngang lời nói của Hứa Chiêu. Hứa Chiêu không ngờ sẽ có người đi vào, ngây ngẩn cả người, bàn tay đang cầm dây đỏ cũng buông lỏng ra. Hai người đàn ông bước vào khu mộ, một trong số họ Hứa Chiêu đã gặp, là một nam thanh niên mặc vest hét bằng loa ở cổng tiểu khu. Nhưng sự chú ý của Hứa Chiêu lại đổ dồn vào một người đàn ông khác. Dáng người anh cao ngất, khuôn mặt anh tuấn, cũng mặc tây trang, so với nam thanh niên bên cạnh thì cao quý hơn hẳn, đi ở bên trong khu mộ âm khí dày đặc, cũng có cảm giác bễ nghễ không coi ai ra gì. Hứa Chiêu chú ý tới anh, cũng không phải bởi vì anh đẹp, mà là bởi vì anh quá nhanh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]