5
Tôi: “Đừng nói chuyện g.hê t.ởm thế chứ, có chuyện gì mau nói đi.”
Thiệu Hằng cười tủm tỉm: "Chị Tiếu, cho em mượn một ngàn vạn có được không?"
Tôi mỉa mai nói: “Sao vậy hả Thiệu đại thiếu gia, chả nhẽ cậu đi đóng phim truyền hình nhưng lại không được trả lương ư? À mà, không phải gần đây cậu đang đi Macau sao…”
Thiệu Hằng, là một tay chơi cờ bạc đích thực.
Có lần tôi thấy hắn ta đi vào sòng bạc, thua mấy ngàn vạn tệ, hắn ta cũng đều không chớp mắt, chẳng khác gì người bình thường đang nhàn nhã mà cầm nhẹ ly rượu vang đỏ, hết vòng tay qua ôm người mẫu ăn mặc hở hang này, lại đến đòi hôn người phụ nữ ăn mặc hở hang khác.
Hắn ta là người có thể kiếm tiền, nhưng cũng là người chi tiền nhiều hơn kiếm.
Hơn nữa, người này lại toàn nói dối, mỗi lần bị hỏi đến đều nói: “Tôi không bao giờ đánh bạc nữa,” nhưng thực tế thì có bao giờ hắn ta bỏ được cờ bạc đâu.
Cũng không khoa trương khi nói, từ lúc tôi tám tuổi đã đánh mất lòng tin với hắn ta rồi, còn lâu tôi mới muốn cho hắn ta vay tiền ấy.
Tôi im lặng một lúc, lặng lẽ nhìn lên trần nhà, đảo mắt và trả lời: “Thiệu Hằng, tôi thấy là cậu mất trí rồi, lại dám gọi mượn tiền tôi, gọi đến đây là muốn được nghe tôi mắng, hay thèm nghe tôi c.hửi vậy?
Thiệu Hằng: “Chị, chị không thể giúp em sao?”
Tôi: “Không có, tiễn vong.”
Thiệu Hằng vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-that-hay-la-tra-xanh/2834227/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.