21
Lời này tôi vừa nói ra, xung quanh tôi đã vây đầy những người đến ăn dưa.
"Gia đình họ Khương này có phải hơi quá đáng không? Khương Tiếu cũng đâu có phải nguyện ý tráo đổi thân phận đâu.”
"Đúng vậy, yêu cầu một thiếu nữ mười mấy tuổi trả lại tiền, đây mà là chuyện của con người làm ra à?"
"Khương Gia cũng đâu thiếu chút tiền này nhỉ?”
Khương Vãn: "Chị nói linh tinh gì vậy?”
Tôi giả vờ lau nước mắt: "Em gái à, chuyện này em không biết đâu, mấy ngày trước quản gia đến trường chị nói muốn nhà trường hoàn trả học phí của chị..."
Khổng Như Thu trên mặt hiện lên một tia hoảng sợ, "Làm sao có thể, đừng ở chỗ này nói linh tinh!"
Tôi: "Con không nói linh tinh, ngày đó con có ghi âm lại, nếu mẹ không tin, tí trở về con sẽ tung lên mạng, để mọi người cùng nghe!"
Khổng Như Thu chỉ vào mặt tôi, một lúc sau cũng không nói lên lời.
Khương Trạch Thành cũng vội vàng chạy tới đây, ông ta chỉ vào tôi nói: "Hôm nay con ở đây nói linh tinh, còn không phải là muốn trở lại Khương Gia hưởng phú quý hay sao?”
Ngay khi lời nói của ông ta thốt ra, suy nghĩ của những người xem lại có sự thay đổi.
"Hóa ra Khương Tiếu còn muốn trở lại Khương gia, đúng vậy, tự nhiên trở thành thiên kim giả, mất hết tài sản, ai mà cam lòng được!"
“Không có.” Tôi quay đầu, trực tiếp nói với những người đang nói chuyện xung quanh, “Tôi tự nguyện cắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-that-hay-la-tra-xanh/2834220/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.