11,
Cuối cùng, chúng tôi chiến thắng trong trận chiến này, tôi bí mật nháy mắt với Giang Nguyệt.
Buổi tối, Giang Nguyệt đến phòng tôi hỏi: “Chị, chị biết thừa bữa sáng đó có vấn đề đúng không?”
Tôi ngạc nhiên, cười nói: “Hiểu ra rồi à, xem ra em cũng không ngốc.”
Giang Nguyệt tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, mở miệng: “Chị biết rõ bữa sáng có vấn đề còn ăn, sao có thể đùa giỡn với sức khỏe chứ! Chị có biết dị ứng có thể ch ế t người không?”
Tôi an ủi nói: “Được rồi, chị biết chị đang làm gì, nếu không làm sao để mọi người chú ý được?”
Sau khi tôi nói xong chỉ thấy Giang Nguyệt cúi đầu không đáp, hai vai khẽ run lên, lúc này tôi mới biết em ấy đang khóc.
“Nguyệt Nguyệt, sao em lại khóc?” Tôi vội hỏi.
Giang Nguyệt đột nhiên nghẹn ngào ôm lấy tôi: “Chị, từ khi em đến đây, chị là người duy nhất đối xử chân thành với em, em chỉ có chị, lần sau chị đừng để mình gặp nguy hiểm được không? Em không muốn mất chị.”
Nghe Giang Nguyệt nói, tôi nhìn gương mặt khẩn cầu của em ấy, xoa xoa đầu em: “Được, chị đồng ý với em.”
“Chị ơi, có phải em quá ngu ngốc không? Lúc nào cũng chỉ biết dựa vào chị.”
“Em không ngốc, em là em gái ruột của chị, sao em có thể ngốc được. Em gái của chị rất thông minh.” Tôi trêu Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt vừa khóc vừa cười, trước khi rời đi vẫn nói thêm: “Chị, em sẽ cố gắng hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-that-gia/2716405/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.