Chương trước
Chương sau
Tần Hành gọi điện cho Tần Miên Miên trước, sau đó gọi cho Giản Ánh An thì lại không liên lạc được.

Cậu nghĩ bây giờ chắc Giản Ánh An không muốn nghe điện thoại của cậu đâu, cho nên cậu soạn tin nhắn chúc mừng sinh nhật, sau đó gửi đi.

Tần Hành đi tìm Tần Văn, nói về chuyện Tần gia phá sản. Kết quả không được tốt cho lắm.Cậu không ngờ sau khi Tần Văn biết chuyện này, điều đầu tiên cô ta làm lại chính là đi tìm Giản Ánh An, sau đó lại không có hành động gì nữa, hoàn toàn không giúp được gì.

Tần Hành cũng không biết nên làm thế nào mới tốt đây.

Cậu không có năng lực như Giản Ánh An, trước đây Tần phu nhân mời rất nhiều người đến nhồi nhét mọi chuyện vào đầu cậu, nhưng cậu đều đã quên mất.

Điện thoại đổ chuông.

Tần Hành im lặng, ấn nhận điện thoại, đầu bên kia là giọng nói bình tĩnh của Tần phu nhân: "Con về đây một chuyến đi."

Tần Hành trở về Tần gia.

Vừa bước vào cửa là có thể cảm nhận được, bầu không khí của nhà họ Tần lúc này vô cùng u ám——

Trong sảnh lớn vang vọng tiếng cãi nhau.

Tần Văn nghe thấy tin dữ, từ Mục gia trở về, điên cuồng ném rất nhiều đồ đạc: "Tập đoàn Tần Thị sao có thể sụp đổ trong tay mấy người chứ! Rốt cuộc mấy người đã làm cái quái gì vậy!"

Tập đoàn Tần Thị mà sụp đổ, cô ta cũng sống không nổi trong Mục gia nữa!

Cô ta ở Mục gia vốn đã sống không thoải mái, bình thường chỉ có thể dựa vào chút tiền của tập đoàn Tần Thị để duy trì.

Cuộc sống giàu sang hào nhoáng gì chứ, Mục gia hoàn toàn không thèm quan tâm đến cô ta!

Nói gì thì nói, Tần Văn cũng không muốn quay lại nữa.

"Thẩm Cẩn Vu đâu? Tần Miên Miên không phải sẽ gả cho cậu ta sao? Cậu ta nhất định sẽ giúp!"

Sắc mặt Tần tiên sinh trở nên tái mét: "Đủ rồi!"

Chẳng lẽ ông phải nói, tình thế hiện tại của Tần gia đều là do quá tin tưởng Thẩm Cẩn Vu mà ra sao?

Tần tiên sinh trừng mắt nhìn cô ta: "Cô cũng là phụ nữ nhà họ Tần đã gả ra ngoài, sao cô không nhờ Mục gia giúp đỡ?"

Tần Văn lớn giọng: "Có thể giống nhau được sao?"

Tần Hành bước vào sảnh giữa lúc hai bên đang cãi vã.

Trong sảnh lớn không có người giúp việc, không biết là bị Tần phu nhân đuổi đi, hay là mọi người đang cố tình tránh né cảnh tượng này.

Mà cũng chẳng khác nhau là bao.

Tần phu nhân đau đầu, nhìn thấy Tần Hành về nhà cũng không quan tâm Tần tiên sinh nghĩ gì nữa: "Tần gia sắp nộp đơn phá sản rồi."

Khi đó sẽ có một đám người đến đòi phân chia này nọ.

Bọn họ cũng không còn sức để ngăn cản nữa.

Gọi Tần Hành về là vì Tần phu nhân muốn rời đi, trước mặt bà có mấy tờ giấy: "Mẹ muốn ly hôn với cha con. Con xem đến lúc đó muốn theo mẹ hay theo cha."

Chẳng phải nguyên nhân khiến công ty phá sản là do Tần tiên sinh không nghe lời bà khuyên sao?

Trong lòng Tần phu nhân chất đầy oán giận.

Bà có thể gả vào Tần gia thì đương nhiên nhà mẹ đẻ cũng phải có bản lĩnh, cho dù không sánh bằng thì cũng sẽ không thê thảm như Tần gia sau khi phá sản.

Người phụ nữ khôn ngoan này đã nghĩ ra đủ mọi đường lui rồi.

Nhưng bà vẫn cảm thấy buồn cười: "Mẹ đã ra một quyết định sai lầm."

Lẽ ra bà không nên đính hôn với nhà họ Thẩm.

Bà mù quáng tin rằng chuyện đính hôn với Thẩm gia không có tổn hại gì, hơn nữa còn vì Thẩm Cẩn Vu thích Miên Miên mà không nhận lại con gái ruột của mình.

Tần phu nhân biết cô con gái này thông minh đến mức nào.

Nếu bà không đưa ra quyết định ngu ngốc đó mà nhận lại Giản Ánh An, nuôi dưỡng cô thật tốt thì liệu mọi chuyện có khác đi không?

Nhưng mà trên đời không có thuốc hối hận, Tần phu nhân cũng không biết mọi chuyện sẽ thay đổi như thế nào.

Bà đã phạm sai lầm.

Dù là làm mẹ hay làm Tần phu nhân, bà cũng đã làm sai rất nhiều chuyện.

Tần phu nhân không dám gọi Tần Miên Miên hay Giản Ánh An quay về, nhưng lại nói với Tần Hành: "...Mẹ biết con không muốn trở về Tần gia, con cũng trưởng thành rồi, muốn như thế nào tùy con lựa chọn."

Tần Văn vẫn đang gào thét: "Tôi không cho phép chị ly hôn với anh trai tôi!"

Tần tiên sinh gầm lên: "Câm miệng!"

Từ đầu đến cuối, người thất bại nhất chính là ông!

Công ty không còn, vợ còn muốn ly hôn, con cái cũng chẳng có cảm tình gì với ông!

Hiện tại Tần Văn còn chất vấn ông.

Tần tiên sinh tức giận với Tần Văn: "Cô bao nhiêu tuổi rồi! Lại còn không đáng tin cậy như vậy!"

Trong nhà trở thành một mớ hỗn độn.

Tần Hành cảm thấy lỗ tai đau nhức, cậu nhìn trò hề này, buộc phải đưa ra lựa chọn.

May mắn thay, lựa chọn này cũng không quá khó khăn.

Cũng xem như đó là sự nhân từ cuối cùng của Tần phu nhân.

Bà lấy thân phận là mẹ giúp Tần Hành rời khỏi nhà họ Tần, về chuyện sau này phải xem Tần Hành quyết định như thế nào.

Tần Hành không nói lời nào, cậu nhìn Tần tiên sinh, lại nhìn Tần phu nhân. Đây dường như là lần đầu tiên cậu nhìn cha mẹ mình từ góc độ này.

Lúc này, dường như khoảng cách giữa họ vừa gần, vừa xa. Gần đến mức có thể nhìn thấy nhau, nhưng lại xa xôi đến mức không thể nào chạm tới, hư ảo như sương khói.

Tần Văn còn đang tự hỏi: "Chẳng lẽ Tần gia sẽ hai bàn tay trắng sao?"

"Rõ ràng có thể ném Tần Miên Miên ra ngoài, hoặc đưa Giản Ánh An về đây là có thể nghĩ ra cách giải quyết vấn đề rồi, tại sao nhất định phải nộp đơn xin phá sản chứ?"

Tần tiên sinh cũng đang suy nghĩ về chuyện này.

Nhưng lần này Thẩm Cẩn Vu lừa ông đến nông nỗi đó, muốn ông hạ mình gả con gái cho cậu ta, ông có thể chịu nổi cơn giận này sao?

Ông chịu nổi.

Tần tiên sinh: "Sao bà không gọi Miên Miên về?"

Tần phu nhân lạnh lùng nhìn ông.

Tần tiên sinh cười lạnh: "Miên Miên cũng là con gái trên danh nghĩa của chúng ta. Bà gọi Tần Hành về nhà, Miên Miên thì không cần sao?"

Tần phu nhân chất vấn: "Còn Giản Ánh An thì sao? Con bé mới là con gái ruột của chúng ta!"

Nhưng, đứa con gái ruột kia lại họ Giản.

Mà cũng chưa từng có ai nghĩ đến chuyện đổi lại họ này! Mỉa mai làm sao!

Tần tiên sinh không biết xấu hổ, dù sao Tần Miên Miên trên danh nghĩa cũng là con gái của họ, chuyện lớn như ly hôn, bọn họ đương nhiên phải gọi con bé về!

Chỉ khi kêu con bé trở về, mới có thể có biện pháp ép con bé chủ động đi tìm Thẩm Cẩn Vu!

Tần phu nhân nhìn thấu suy nghĩ của Tần tiên sinh, cảm thấy người đàn ông này không cứu nổi nữa .

Kết quả hiện tại của Tần gia là do Thẩm Cẩn Vu gây ra, thế mà ông ta vẫn còn muốn trông cậy vào Thẩm Cẩn Vu sao?

***

"Người phụ nữ ngoại quốc bên cạnh cậu ta?"

"Đúng vậy, phiền cô giúp tôi điều tra một chút." Giản Ánh An nhờ vả Mạnh Nhã Nhiên.

Nếu cô tự mình điều tra thì có thể phải tốn chút thời gian, dù sao Mạnh Nhã Nhiên cũng đã đề nghị giúp đỡ, thôi thì nhờ cô ấy tra giúp vậy.

Mạnh Nhã Nhiên cũng xem như tốt bụng.

Một ngày sau khi Giản Ánh An nhờ giúp đỡ, cô ấy đã gửi thông tin tìm được và gọi cho Giản Ánh An: "Tôi không ngờ người này lại có thủ đoạn như vậy."

Giản Ánh An vừa xem vừa trả lời: "Không có gì đáng ngạc nhiên."

Nếu không có Thẩm Cẩn Vu, chỉ dựa vào cắt đứt dây chuyền vận chuyển sao có thể khiến cho Tần gia khốn đốn như vậy?

Chỉ có thể nói, chuyện hai người đang làm lại không hẹn mà gặp, mới khiến cho Tần gia không kịp phòng bị mà sa sút nhanh đến thế.

Tin tức mà Mạnh Nhã Nhiên đưa đến chính là Thẩm Cẩn Vu gặp cô gái tóc vàng này ở nước ngoài, sau đó cô gái tóc vàng này cùng một nhóm người đến Trung Quốc, thành lập một phòng làm việc.

Tình cờ đó là dự án trí tuệ nhân tạo do tập đoàn Tần Thị đầu tư.

Chuyện sau đó cũng không khó để tưởng tượng, Thẩm Cẩn Vu muốn lợi dụng tập đoàn Tần Thị, lừa gạt Tần tiên sinh đầu tư một khoản tiền lớn, lại không ngờ rằng Giản Ánh An cũng đang ủ mưu khiến cho nguồn vốn của tập đoàn Tần Thị tạm thời không theo kịp.

Sau đó Thẩm Cẩn Vu tận dụng mọi cơ hội, đưa ra đề nghị hỗ trợ.

Cái giá phải trả là nếu tập đoàn Tần Thị nộp đơn xin phá sản thì tập đoàn Tần Thị sẽ thực sự thuộc sở hữu của tập đoàn Thẩm Thị.

Còn việc hỗ trợ và giúp đỡ, cũng không phải là trong thời gian ngắn đưa ra một khoản tiền lớn, nhưng Tần tiên sinh lại không chịu quay đầu, tiếp tục đầu tư.

Chỉ có thể nói, cô gái tóc vàng này quả thật có chút bản lĩnh.

Sự tin tưởng mù quáng của Tần tiên sinh đối với Thẩm Cẩn Vu là một, bản lĩnh đòi tiền của cô gái tóc vàng là hai.

Một phen qua lại như vậy, Tần gia không có chuyện gì mới là lạ.

Giờ đây nắm tin tức trong tay, Giản Ánh An có thể đi gây khó dễ cho nhà họ Tần rồi.

Mạnh Nhã Nhiên: "Sao giọng cô nghe có vẻ phờ phạc thế?"

Giản Ánh An ngáp một cái: "Hôm qua tôi thức khuya."

Mạnh Nhã Nhiên: "Thức khuya làm việc?"

Giản Ánh An: "..."

Thức khuya ngắm bình minh.

Sau khi ngắm mặt trời mọc, Tần Miên Miên lại nhận được một cuộc gọi khác, lần này là của Tần tiên sinh, nói ông muốn ly hôn, yêu cầu Tần Miên Miên quay về một chuyến.

Cả hai đều không hiểu chuyện ra sao.

Vợ chồng nhà họ Tần sắp ly hôn à, chuyện này đúng là...không về không được mà.

Giản Ánh An nhận được tin tức rồi, cô nói với Tần Miên Miên: "Đi gặp thôi!"

Nhân tiện đến làm lung lay tinh thần của họ.

Lái xe đến trước cửa nhà họ Tần, Tần Miên Miên còn tưởng mình đến nhầm chỗ.

Trong vườn không có người chăm sóc, cành lá mọc um tùm, bên trong cực kỳ yên tĩnh, không hề nghe thấy một âm thanh nào.

Giản Ánh An nhìn xung quanh: "Tần phu nhân quyết định ly hôn là đúng, đợi lát nữa xem chuyện ra làm sao."

Tần Miên Miên đã trưởng thành, cho dù trên danh nghĩa nàng là con gái của hai người, nàng cũng không cần phải lo lắng về vấn đề quyền nuôi con, cũng không cần phải chọn đi theo ai như Tần Hành.

Về phía Tần Hành, tốt nhất là nên ở cùng Tần phu nhân.

Hai người đi vào sảnh.

Nhà họ Tần đã đợi cả đêm rồi.

Mọi người có mặt ở đây tối qua đều thức khuya, nhưng chỉ có người nhà họ Tần là trông vô cùng hốc hác.

Tần Văn nhìn thấy các nàng, đôi mắt như muốn tóe ra lửa.

Tần phu nhân như không còn sức lực, thoạt nhìn không muốn mở miệng nói chuyện.

Tần Hành cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Còn Tần tiên sinh...sao lại có vẻ cuồng nhiệt thế?

Giản Ánh An vẫn còn nhớ như in dáng vẻ của bản thân khi mới bước chân vào nhà họ Tần, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của cô bây giờ. Giờ phút này tâm trạng cô đang khá tốt, lúc này là lúc trông cô rạng rỡ nhất.

Tần Miên Miên không nói gì.

Trong lòng Tần tiên sinh và những người khác đang có tính toán riêng, cho nên lúc này cũng không tiện mở miệng.

Nụ cười trên môi Giản Ánh An nhạt đi hơn phân nửa, sau đó lại làm ra vẻ mặt khinh miệt.

Đúng như cô dự đoán, sắp có chuyện xảy ra nữa rồi.

Cuối cùng, Tần Miên Miên là người lên tiếng trước: "Hai người muốn ly hôn ạ?"

Tần tiên sinh đưa tay ra hiệu cho nàng ngồi xuống: "Trước tiên đừng nói chuyện ly hôn."

Tần Miên Miên không muốn ngồi.

Tân tiên sinh tiếp tục: "Con nói cho ta biết, tại sao con lại không muốn kết hôn với Thẩm Cẩn Vu?"

"Tại sao ạ?" Tần Miên Miên mở to mắt: "Bởi vì con muốn kết hôn với An An."

Nàng nói thẳng thừng ra như vậy, lại khiến cho Giản Ánh An muốn cười thành tiếng.

Giản Ánh An lấy máy tính ra: "Ông tưởng tôi không biết ông đang nghĩ gì sao? Hay là ông xem qua cái này trước đi?"

Tần tiên sinh nghĩ ra An An trong miệng Tần Miên Miên là ai liền tức giận không thôi. Ông nhìn chằm chằm vào Giản Ánh An, nghĩ thầm ông đây đúng thật là tạo nghiệp, nếu ông ta không sinh ra đứa con gái bất hiếu như cô thì sao có thể lưu lạc đến bước đường này!

Tần phu nhân nhìn  máy tính trong tay Giản Anh An.

Bà không có hứng thú với những gì Tần tiên sinh nói, dù sao bà cũng đã quyết tâm ly hôn rồi, ngược lại bà càng tò mò muốn biết Giản Ánh An định cho bọn họ xem cái gì.

Giản Ánh An nói: "Có lẽ các người không biết, Thẩm Cẩn Vu có dã tâm lớn đến nhường nào và số tiền của tập đoàn Tần Thị đã đi đâu phải không? Không sao, đọc cái này xong các người sẽ biết."

Tần Văn sợ rằng Tần tiên sinh sẽ tin lời Giản Ánh An: "Đừng nói bậy! Mày thì biết cái gì!"

"Đúng vậy, cô thì biết cái gì?"

Giản Ánh An đáp trả.

"Thẩm Cẩn Vu đã hợp tác với những người mà cậu ta quen biết ở nước ngoài để lừa gạt Tần tiên sinh một số tiền đầu tư lớn, khiến cho tập đoàn Tần Thị rơi vào tình trạng thiếu nguồn vốn. Sau đó cậu ta lại giả vờ muốn ký một thỏa thuận với các người. Điều khó tin chính là, các người thực sự ký nó à?"

"Cuối cùng còn đưa cho cậu ta toàn bộ tiền của tập đoàn Tần Thị!"

"Hiện tại ông còn trông cậy vào việc đưa Miên Miên qua đó sao?"

Không biết có nên nói thật với các người rằng các người là đồ ngu không?

Tần tiên sinh tức giận: "Không thể nào! Đừng có bịa đặt vô căn cứ!"

Giản Ánh An cũng mất kiên nhẫn: "Vậy nên tôi mới đưa cái này cho mọi người xem, thông tin ở đây đều là hàng thật giá thật. Mấy người tự nguyện bị cậu ta lừa gạt cũng chẳng sao, dù gì tôi cũng tuyệt đối không để Miên Miên gả cho cậu ta!"

Cô biết làm thế nào để chọc tức Tần tiên sinh, vì vậy ngay cả ngữ điệu cũng được sử dụng rất vừa phải.

Trong lúc đến đây Tần Miên Miên cũng đã nghe Giản Ánh An nói về chuyện này.

Lúc đó nàng cảm thấy may mắn vì đã không lén lút đến gặp Thẩm Cẩn Vu, không ngờ người này lại có thể làm ra chuyện như vậy!

Ít nhất thì Tần gia cũng đối xử không tệ với cậu ta mà?

Thẩm Cẩn Vu có thể phát rồ như vậy, lỡ như cậu ta làm gì nàng thì sao?

Tần Miên Miên lại nhấn mạnh: "Mọi người không thể ép con gả cho cậu ta được!"

"Cả đời này, người duy nhất con thích, người duy nhất con lựa chọn chỉ có An An mà thôi! Ngay từ lần đầu gặp nhau, bất kể người khác nói gì đi nữa thì con vẫn thích An An nhất!"

Chỉ có Giản Ánh An mới đối xử tốt với nàng, hai mắt Tần Miên Miên đỏ bừng.

Sau khi nàng trở về nhà, Tần tiên sinh vẫn chỉ nghĩ đến chuyện gả nàng cho Thẩm Cẩn Vu, từ đầu đến cuối đều chưa bao giờ xem xét nàng có thích hay không.

Tần Miên Miên muốn lớn tiếng nói cho bọn họ biết, người nàng thích chỉ có Giản Ánh An!

Mấy người không suy xét, không nghĩ đến, không sao cả, tôi sẽ nói cho mấy người biết!

"Con thích An An! Mọi người có nghe thấy không!"

Tần Hành ngẩng đầu, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, muốn cười nhưng lại không dám cười.

Cậu thật ghen tị mà.

Giản Ánh An gần như không suy nghĩ gì mà đáp lời: "Chị cũng thích Miên Miên nhất."

Tần tiên sinh tức đến hộc máu, chỉ vào hai người không nói nên lời, cuối cùng tay run run, đành phải yêu cầu Tần Văn lấy máy tính đến cho ông.

Tần Văn muốn nói cô ta không phải người hầu, nhưng Tần gia hiện tại...không có lấy một người hầu.

Tần Văn đưa máy tính đến tay Tần tiên sinh.

Thông tin trên máy tính đều do Mạnh Nhã Nhiên gửi đến, đều là thông tin xác thực, bao gồm ảnh, địa điểm, thời gian gặp mặt cũng như thời điểm họ quen biết nhau.

Thẩm Cẩn Vu và cô gái tóc vàng đã quen nhau từ lâu!

Bọn họ hợp lực để lừa tiền ông!

Đôi mắt của Tần tiên sinh như muốn nứt ra!

Những gì Giản Ánh An nói đều là sự thật! Ông ta thực sự đã tự tay giao tập đoàn Tần Thị cho Thẩm Cẩn Vu!

Cậu ta dám tính kế trên đầu ông!

Không chỉ Tần tiên sinh mà cả Tần Văn, Tần phu nhân cũng thấy. Tần phu nhân còn đỡ, lúc tức giận, bà không ngừng thuyết phục bản thân: "Mình ly hôn rồi, ly hôn rồi, đừng nghĩ gì nữa."

Tần tiên sinh này đúng là không có đầu óc!

Điều khiến Tần Văn suy sụp là ngay từ đầu Thẩm Cẩn Vu đã nhắm đến tập đoàn Tần Thị, không liên quan gì đến Tần Miên Miên!

Như vậy, cho dù cậu ta có cưới Tần Miên Miên thì cũng không cứu vãn được tình thế hiện tại của Tần gia!

Cô ta thực sự xong đời rồi!

Tần Văn điên cuồng hét lên, sao có thể như vậy chứ! Đều tại anh hai, nếu không phải anh ấy tin tưởng Thẩm Cẩn Vu thì tập đoàn Tần Thị sao có thể phá sản được!

Nếu để cô ta tiếp tục nhận cổ tức như trước, cô ta vẫn có thể là phu nhân nhà họ Mục!

Cho dù bây giờ Mục thiếu gia không thích cô ta thì sao? Cứ chịu đựng, chờ cho đến khi cha mẹ anh ta qua đời là được.

Không có khả năng, hết hi vọng rồi, Mục gia nhất định sẽ ly hôn với cô ta!

Giản Ánh An trơ mắt nhìn bọn họ từ bỏ ý định ép Tần Miên Miên và Thẩm Cẩn Vu kết hôn, lúc này mới cảm thấy hài lòng.

Trong lòng họ nghĩ gì cũng không liên quan đến cô.

Giản Ánh An nắm lấy tay Tần Miên Miên: "Chúng ta về nhà ngủ thôi."

Hiện tại cô không được như người nhà họ Tần, tinh thần không tốt lắm.

Tần Hành vội vàng nói: "Đúng rồi, con lựa chọn đi theo mẹ!" Nói xong, cậu đi theo Giản Ánh An, cùng nhau rời đi.

Tần Hành: "Em muốn quay lại trường học."

Cậu ta nhất định phải thi được điểm cao, vào trường đại học tốt nhất, sau này mới có thể làm việc cho Giản Ánh An!

Giản Ánh An chỉ có thể đưa Tần Hành đến trường trước rồi mới về.

***

Thẩm Cẩn Vu cầm đũa lên gắp đồ ăn, mới ăn được một chút đã chạy vào phòng tắm.

Cậu ta nôn hết mọi thứ trong bụng ra, dạ dày bắt đầu trào axit.

Thẩm phu nhân rất lo lắng: "Đứa nhỏ này bị sao vậy?"

Không biết.

Chính cậu ta cũng không biết.

Trong đầu cậu ta hết lần này đến lần khác chỉ nhớ đến lời cầu hôn của Giản Ánh An với Tần Miên Miên ngày đó, cậu ta không hiểu sao mình lại có thể bị chuyện này làm cho sụp đổ.

Không phải chỉ là cầu hôn thôi sao? Không phải chỉ là trở thành hôn thê của Giản Ánh An thôi sao?

Vị hôn thê?

Thẩm Cẩn Vu có chút mờ mịt.

Tần Miên Miên là hôn thê của cậu ta, cho nên cậu ta mới kiên trì nhiều năm như vậy. Nhưng nếu một ngày Tần Miên Miên từ chối cậu ta, trở thành hôn thê của người khác, cậu ta phải làm sao đây?

Thẩm Cẩn Vu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.

Không ngờ sau khi gặp phải, tâm trạng của cậu ta lại sa sút đến mức này.

Cậu ta không nên yếu đuối như vậy!

Cho dù Tần Miên Miên và Giản Ánh An có ở bên nhau thì cậu ta cũng nên——

Thẩm Cẩn Vu lại bắt đầu nôn mửa, nhưng trong dạ dày đã chẳng còn gì để nôn ra, chỉ còn lại cảm giác nóng rát như lửa đốt.

Cậu ta không điên.

Thật đấy.

Thẩm phu nhân đứng ở phía sau, mẫu tử liền tâm, bà cũng đoán được mấy phần nguyên nhân: "Về chuyện hôn thê, mẹ thấy có một vài cô gái nhà danh giá cũng không tồi."

Môi Thẩm Cẩn Vu run run: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa."

Thẩm phu nhân: "Con đã làm như vậy với Tần gia rồi, con còn thích đứa nhỏ kia sao?"

Thẩm Cẩn Vu cũng không biết, cậu ta chỉ cảm thấy tức giận và hoảng sợ.

Thích Tần Miên Miên thì có gì sai.

Muốn kết hôn với nàng thì có gì sai chứ?!

Người hầu cầm điện thoại chạy tới: "Phu nhân, thiếu gia, là điện thoại của Tần gia."

Quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn rất tốt, còn lưu số điện thoại của nhau để thường xuyên gọi điện giao lưu, bồi đắp tình cảm.

Nhưng cuộc gọi này, đặt ở hiện tại.

Không cảm thấy nực cười sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.