Chương trước
Chương sau
Tiết trời thu đông, lá vàng úa rơi rụng khắp chốn.

Các thành viên câu lạc bộ Báo chí đi loanh quanh chùa Bạch Vân một hồi, chuẩn bị ra ngoài tập hợp.

Bên ngoài chùa Bạch Vân có một cây cổ thụ trăm tuổi, rất nhiều người đang ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi.

Có một ông lão tóc bạc đang dựng sạp dưới gốc cây để bói toán, không biết ông đang muốn cướp việc kinh doanh của chùa Bạch Vân, hay vốn là cùng một nhóm người.

Trước sạp cũng có không ít người, rất đông đúc.

Giản Ánh An và Tần Miên Miên đang ngồi phía sau ông lão, Tần Miên Miên nhìn ông lão, bên cạnh là Giản Ánh An đang mỉm cười trông rất vui vẻ.

Cô cầm bùa bình an trong tay, không nỡ cất đi. Bởi vì trong đó có viết là vợ của Giản Ánh An.

Lá cây rơi xuống đầu hai người.

Giản Ánh An như không biết gì, vẫn mỉm cười.

Đây là đại minh tinh sao? Trông thật bình dị, không khác gì những người bình thường. Khác biệt duy nhất chính là quá xinh đẹp.

Hai người họ thoạt nhìn rất xứng đôi.

Chụp bừa một tấm cũng đẹp như ảnh nghệ thuật.

Nghĩ là làm, mọi người đều là người của câu lạc bộ Báo chí, cho nên ai cũng vô thức lấy máy ảnh ra bấm một cái tách.

Tần Miên Miên nhìn thấy họ, giơ tay vẫy chào, nụ cười trên môi trong sáng và thuần khiết.

Có lẽ được vui chơi mấy tiếng đồng hồ, tâm trạng thoải mái nên bọn họ đều không lo lắng khi bị phát hiện, sau đó còn cúi xuống chụp thêm một bức.

Giản Ánh An cũng rất hợp tác, cô nở nụ cười ấm áp tựa như Tần Miên Miên.

Bọn họ không nhịn được nói đùa: "Khi nào chúng tôi được uống rượu mừng đây?"

Giản Ánh An thu hồi sắc mặt, nghiêm túc nói: "Chắc là sang năm."

Đại sư nói nếu muốn kết hôn vào mùa hè thì chỉ có thể kết hôn vào năm sau.

Cô còn một năm để chuẩn bị, trong lòng Giản Ánh An sốt ruột, nhưng cô cũng nghĩ có thêm thời gian để chuẩn bị sẽ tốt hơn.

Người chụp ảnh ngẩn người: "Xác định rồi sao?"

Cậu chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi, cho dù bọn họ có dự định kết hôn thì cũng không có khả năng thật sự mời họ đến uống rượu mừng.

Nhưng Giản Ánh An nói rất nghiêm túc, như thể đã đồng ý rằng sẽ mời họ đến dự tiệc cưới vào năm sau.

Mặc dù băn khoăn, nhưng cậu cũng nhanh chóng nghĩ thông.

"Vậy chúng tôi mỏi mắt mong chờ."

Tần Miên Miên nắm lấy tay Giản Ánh An lắc qua lắc lại, tiếp tục chờ những người khác ra: "Chị chuẩn bị năm sau kết hôn ạ?"

Giản Ánh An cúi đầu hỏi: "Em không muốn sao?"

Tần Miên Miên cong mắt cười: "Đương nhiên là muốn."

***

Dấu hiệu của một công ty sắp phá sản.

Lãnh đạo sẽ phớt lờ những quy định ban đầu, chỉ lo toan tính, không quản lý, sắp xếp công ty, khiến cho công ty phải phụ thuộc vào các công ty khác.

Tập đoàn Tần Thị sắp phá sản.

Ban đầu đó chỉ là phỏng đoán của công chúng, bởi vì tập đoàn Tần Thị đã đầu tư rất nhiều vào trí tuệ nhân tạo, một dự án không nhất thiết phải đạt được kết quả trong thời gian ngắn.

Cùng với sự tham gia của tập đoàn Thẩm Thị.

Nhưng công chúng chỉ có thể suy đoán, là vì dù cho tập đoàn Tần Thị có như thế nào đi chăng nữa thì đó vẫn là một gã khổng lồ có tuổi đời hàng thế kỷ.

Tập đoàn Tần Thị phá sản, chỉ là ý nghĩ bất chợt.

Gần đây tin đồn này càng ngày càng mạnh mẽ, gần như không thể ngăn cản, với đà này thì ngày càng có nhiều người bắt đầu tin vào chuyện đó.

Tập đoàn Tần Thị sắp phá sản.

Quản lý cấp cao lần lượt từ chức, quản lý cấp trung thì hoang mang, dao động, còn nhân viên cấp dưới có thể vẫn ổn, vì dù sao cũng chỉ là làm công ăn lương.

Chính trong bầu không khí này, Tô Nam đã hẹn gặp Giản Ánh An.

Ngoài cửa sổ, mưa phùn lất phất bay, mặt đất ẩm ướt, mang theo cảm giác u buồn như đang đi đến hồi kết.

Giản Ánh An cầm một chiếc dù màu đen bước vào.

Cô đứng ở cửa, rũ nước khỏi dù rồi bỏ vào thùng để dù. Người phục vụ không khỏi reo lên khi nhìn thấy cô: "Giản..."

Giản Ánh An đưa ngón trỏ lên ra hiệu im lặng.

Giản Ánh An thường sẽ dẫn Tần Miên Miên đến những nơi có biện pháp bảo mật rất tốt, người phục vụ cũng sẽ không làm ầm ĩ, hiển nhiên Tô Nam không nghĩ đến chuyện này.

Lý do hẹn gặp ở đây rất có thể là vì nó gần công ty.

Tô Nam nhìn Giản Ánh An đi tới: "Gần đây tôi đang bận làm thủ tục nghỉ học tạm thời."

Giản Ánh An nhanh chóng trả lời: "Vất vả cho cậu rồi!"

Tô Nam: "Không vẽ ra cho tôi một viễn cảnh đầy hứa hẹn sao?"

Giản Ánh An mỉm cười: "Nếu là chuyện này thì tôi chắc chắn không bằng cậu."

Công ty về cơ bản đều là do Tô Nam điều hành, Tô Nam là sinh viên đại học, dù có cố gắng tỏ ra cứng rắn đến đâu cũng khó thuyết phục được dư luận.

Vì vậy Tô Nam dứt khoát tìm một nhóm người trẻ tuổi, thường xuyên vẽ ra một tương lai tốt đẹp cho nhóm người đó.

"Chúng ta đều còn trẻ, tương lai đầy hứa hẹn. Tương lai sẽ thuộc về thế hệ chúng ta."

Giản Ánh An sẽ không vẽ ra một viễn cảnh đẹp cho cô, nhưng viễn cảnh đó đã được bày ra trước mắt.

Tô Nam chặc lưỡi: "Tôi đã bán hết cổ phiếu rồi, nhưng sau đó lại bị hạ giá nên không kiếm được nhiều lợi nhuận như tôi tưởng."

Giản Ánh An chậm rãi nói: "Rất tốt."

Chỉ cần giành được cổ phần của tập đoàn Tần Thị trước, sau đó bán cho những người chưa nắm bắt được cơ hội là có thể kiếm tiền.

Về chuyện sau này giá bị đẩy xuống là do những tin đồn gần đây.

Thấy Tô Nam im lặng, Giản Ánh An nói tiếp: "Lúc đầu chỉ là một vài người đồn đoán, sau đó càng ngày càng nhiều người bàn tán, nhưng tập đoàn Tần Thị vẫn không lên tiếng phản hồi chính thức, thậm chí khi tin đồn đã lan truyền rộng rãi, họ cũng không đứng ra giải thích."

Trong trường hợp này, Tô Nam có thể nhanh chóng ra tay đã là tốt rồi.

Giản Ánh An cũng có chút kinh ngạc, thời gian còn lại để Tô Nam bán tháo cổ phiếu quá ngắn, nói cách khác, tập đoàn Tần Thị sụp đổ...quá nhanh.

Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, và cũng không muốn biết.

Giản Ánh An chủ động giơ tay trái lên, khoe chiếc nhẫn trên tay.

Tô Nam ban đầu không nói gì, bởi vì cô đang nghĩ đến Tô gia, bây giờ Tô gia so với tập đoàn Tần Thị khá hơn một chút, nhưng chuyện đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.

Cha mẹ sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện trao cho cô quyền thừa kế.

Cô chỉ có thể sử dụng biện pháp khác.

Ngay lúc đang cảm thấy chán nản trong lòng, cô bất ngờ nhìn thấy Giản Ánh An khoe nhẫn của mình.

Chiếc nhẫn rất đẹp.

"Hai người kết hôn rồi sao?"

Tô Nam kinh ngạc.

Cô hạ giọng, trong mắt vẫn còn ngạc nhiên.

Nghĩ kỹ lại thì không thấy có gì lạ. Bọn họ học cùng trường cấp hai, sau này vẫn giữ liên lạc chặt chẽ, rốt cuộc cô cũng biết Giản Ánh An thích Tần Miên Miên đến mức nào.

Đó là muốn ra tay, nhưng lại sợ làm vỡ bảo vật.

Bây giờ tập đoàn Tần Thị sắp đóng cửa rồi, thân phận của bọn họ cũng không còn quan trọng nữa.

Kết hôn lúc này cũng thích hợp.

Tô Nam tán thưởng sự linh hoạt của Giản Ánh An: "Nhanh thật!"

Giản Ánh An ho hai tiếng, thực ra so với Mạnh Nhã Nhiên thì cô đã chậm hơn khá nhiều.

Tô Nam không biết Mạnh Nhã Nhiên: "Các cậu vừa mới đủ tuổi kết hôn thôi phải không? Không đúng, đến lúc ra nước ngoài kết hôn thì cũng đủ tuổi rồi."

Nhưng hai người còn đang học đại học, vừa đúng lúc tuổi trẻ.

"Tôi tin là các cậu sẽ có thể bên nhau đến già."

Giản Ánh An: "Cảm ơn lời chúc phúc của cậu, chỉ là đám cưới đã được lên kế hoạch sẽ tổ chức vào năm sau, bây giờ mới đính hôn thôi."

"Tại sao lại không kết hôn luôn đi?"

"Thầy bói nói tốt nhất là mùa hè năm sau."

"...Vậy...cái tên họ Thẩm kia, cậu không lo lắng cậu ta sẽ làm gì sao? Chẳng hạn như phá hỏng chuyện tốt của cậu?"

Tần gia không có thời gian quản hai người này, nhưng Tô Nam lại không tin Thẩm Cẩn Vu sẽ không ra tay.

Trên mặt Giản Ánh An lộ ra nụ cười vui vẻ, tựa như không nghe rõ Tô Nam nói gì, cũng không quan tâm: "Mặc kệ! Cậu ta họ gì cũng không liên quan đến tôi, chứ đừng nói cậu ta định làm gì!"

Tô Nam bực mình.

Yêu đương đúng là có thể khiến con người ta trở nên ngu ngốc!

Cả hai lại trao đổi một lúc về công ty, thiết lập mục tiêu chung rồi mới rời khỏi cửa hàng.

Sau khi rời đi, Giản Ánh An chạy đến cửa hàng váy cưới.

Đừng nói với cô mấy lời vô nghĩa như năm sau mới kết hôn, bây giờ đến cửa hàng váy cưới làm gì? Nhất định phải đặt trước!

Tần Miên Miên đã đợi sẵn ở cửa hàng váy cưới.

Nàng đang xem một cuốn album ảnh dày cộp, có vô số người mẫu mặc những bộ váy cưới xinh đẹp với nhiều kiểu dáng khác nhau, góc dưới bên trái thậm chí còn có tên nhà thiết kế, nếu thích phong cách nào thì có thể liên hệ với nhà thiết kế để đặt trước.

Có vẻ như đã lựa chọn rất lâu rồi, cho nên bây giờ trông nàng hơi uể oải.

Nhìn thấy Giản Ánh An đi vào, hai mắt Tần Miên Miên sáng lên, lấy lại tinh thần: "An An! Chị mau tới đây xem!"

Trong cửa hàng váy cưới không nên gọi người yêu là chị, Giản Ánh An hiểu.

Bây giờ hai người họ đã là vợ sắp cưới rồi.

Tần Miên Miên: "Em chọn được nhiều bộ rồi, chỉ còn chờ chị tới thử thôi!"

Giản Ánh An cùng nàng đi vào phòng thay đồ.

Một cô gái mặc váy cưới đã đẹp, hai cô gái mặc cùng nhau thì còn đẹp hơn gấp bội.

Mạng che mặt trắng thuẩn khiết, tầng tầng lớp lớp ren váy, những viên kim cương lấp lánh trên thắt lưng cùng với ánh sáng chiếu vào, trông hai người xinh đẹp không gì sánh được.

Ngay cả nhân viên còn khen: "Chiếc váy cưới hai quý khách đang mặc này, chỉ cần thay đổi kích cỡ là hoàn hảo rồi."

Giản Ánh An cau mày chặt chẽ, cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Cô quay đầu lại.

Tần Miên Miên gọi cô một tiếng: "Mẫu hậu——"

Ký ức của Giản Ánh An quay ngược về chiếc váy xanh xanh vàng vàng đó.

Chiếc váy đầu tiên cô may cho Tần Miên Miên, sau đó không bao giờ may lại nữa...

Khi đó họ đang đứng trên sân khấu, một người mặc váy đen, người còn lại vẻ ngoài thanh tú.

Váy cưới màu trắng rất đẹp.

Nhưng hai người có những hồi ức càng tốt đẹp hơn.

Giản Ánh An khẽ nhếch môi: "Không vội, chúng ta sang năm mới tổ chức hôn lễ."

***

Tần Hành đang đứng dưới lầu chờ Giản Ánh An.

Cậu như đang ngơ ngác, đôi mắt nhìn thẳng vào một góc nào đó, ánh mắt thẫn thờ.

Tập đoàn Tần Thị lại được lên tin tức.

Tàn phu nhân nói đúng, tập đoàn Tần Thị hiện đang lâm vào tình cảnh khó khăn, chỉ còn cách bờ vực phá sản một bước chân.

Không, dù cho có vượt qua cuộc khủng hoảng này thì vẫn sẽ bị tập đoàn Thẩm Thị kiểm soát.

Tần Hành đang hồi tưởng lại chuyện xảy ra khi còn nhỏ.

Cậu là thiếu gia nhà họ Tần, cho dù lúc nhỏ không hiểu chuyện thì vẫn sẽ có một đám người dung túng cậu, cậu làm cái gì cũng đúng.

Hoặc là muốn cái gì thì cũng sẽ có người đổ xô mang đến cho.

Cho nên cậu chướng mắt rất nhiều thứ.

Điều duy nhất muốn có chính là sự chú ý của Tần Miên Miên.

Cậu chưa bao giờ ngờ được người chị gái mà cậu vô cùng yêu quý lại không phải là chị ruột của cậu.

Cậu bắt đầu đổ lỗi cho Giản Ánh An, nếu Giản Ánh An không quay lại thì cậu sẽ không biết chuyện này, cậu vẫn sẽ đi theo Tần Miên Miên, gọi nàng là chị hai.

Giả vờ như có một gia đình hạnh phúc.

Gia đình hạnh phúc.

Nguyên nhân cậu đổ lỗi cho Giản Ánh An quả thực rất buồn cười, trong lòng Tần Hành hiện lên một tia châm chọc.

Thật ra lúc còn nhỏ, vợ chồng nhà họ Tần thường xuyên đưa cậu ra ngoài chơi, khi đó cậu sẽ mua rất nhiều quà tặng cho Tần Miên Miên.

Đúng là rất hạnh phúc.

Còn có thể hạnh phúc thêm một chút.

Chấp nhận Giản Ánh An là một chuyện rất đơn giản, nhưng nhà họ Tần lại không làm được.

Tần Hành biết mình sai, cũng biết vợ chồng nhà họ Tần sai càng thêm sai.

Cậu không có ý định trở về Tần gia nữa!

Nhưng khi biết nhà họ Tần sắp sụp đổ, trong lòng cậu cảm thấy rất khó chịu, không khỏi thắc mắc, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?

Như thế có làm khó cậu quá không? Thật sự phải trơ mắt nhìn nhà họ Tần phá sản mà không thể giúp gì được sao?

Cậu biết Giản Ánh An có sản nghiệp riêng, có lẽ còn có rất nhiều tiền, nếu chị ấy chịu giúp đỡ thì kết cục của tập đoàn Tần Thị...có thể sẽ khác.

Nhưng Tần gia không xứng.

Lúc này Tần Hành cảm thấy bản thân như đang ở trong bùn, muốn thoát ra nhưng bên dưới lại có một bàn tay to lớn tóm chặt lấy cậu, nói: "Mi không thể không làm gì."

Cậu họ Tần, là con trai của vợ chồng Tần gia.

Khi còn nhỏ cậu cũng từng hưởng thụ tình yêu và sự quan tâm của họ, dù cho sau này phần tình yêu đó biến chất một cách khó hiểu.

Cậu cũng không biết mình đã đợi bao lâu rồi.

Mãi cho đến khi Giản Ánh An và Tần Miên Miên xách theo túi lớn túi nhỏ đựng đồ đạc bước ra khỏi xe, cậu mới cảm nhận được chân mình tê rần.

Giản Ánh An đi tới định nói: "Ở đây chờ làm gì? Lên lầu đi."

Nhưng cô nhìn sắc mặt của Tần Hành, hiểu ra điều gì đó, gật nhẹ đầu và thu lại lời định nói của mình.

Sau đó bảo Tần Miên Miên lên lầu đợi họ.

Tần Miên Miên ôm túi: "Em không thể nghe cùng sao?"

Giản Ánh An: "Dù sao cũng phải có người nấu cơm, lát nữa chắc là chị không muốn nấu đâu."

Tần Miên Miên mở miệng, sau đó đúng lúc ngậm lại.

Hai người hẳn là nói về chuyện Tần gia.

Bọn họ mới là chị em ruột.

Hiếm khi có thời gian ở chung, thôi thì cứ để hai người ở cùng nhau đi.

Tần Miên Miên bước đi, ngoảnh đầu lại ba lần, miệng lẩm bẩm: "Nhưng mà, em cũng đâu có biết nấu cơm..."

Ánh mắt Tần Hành rơi vào Tần Miên Miên, sau khi bóng dáng nàng biến mất, cậu vẫn nhìn thang máy đi lên từng tầng cho đến khi dừng lại.

Tâm trạng cậu hiện tại thật nặng nề.

Cậu có thể thấy Tần Miên Miên và Giản Ánh An lúc này đều đang rất hạnh phúc.

Cậu đến đây với mục đích như vậy, chính là đang gây rắc rối cho hai người họ.

May là Giản Ánh An đã yêu cầu Tần Miên Miên quay về trước.

Tần Hành không biết nên mở miệng như thế nào.

Giản Ánh An dò hỏi: "Cậu muốn chị giúp nhà họ Tần sao?"

Không cần phải chủ động đưa ra lời cầu xin, nhưng Tần Hành vẫn cảm thấy rất khó chịu, cậu gật đầu.

"Em với chị không giống nhau...Ý em là, em đã hưởng thụ những gì Tần gia mang đến cho em, cho nên em muốn làm chút gì đó trong khả năng của mình."

Ánh mắt Giản Ánh An lạnh lùng, sau đó yếu ớt thở dài.

Nếu người này chỉ là thiếu gia nhà họ Tần, cô sẽ trực tiếp đuổi cậu ta đi. Nhưng người này lại chủ động tới cửa nói muốn rời khỏi Tần gia, còn ngây ngốc gọi chị hai, chị dâu.

Là một đứa em trai khờ khạo.

Cô cau mày: "Chị sẽ không giúp Tần gia."

Tần Hành nhỏ giọng nói: "Em biết."

Giọng điệu của Giản Ánh An không phân biệt được là khen hay chê: "Cậu được nhà họ Tần chăm sóc, muốn trả ơn, là người phân biệt ân oán rõ ràng."

Tần Hành cúi đầu: "Nếu ân oán có thể phân biệt rõ ràng thì đơn giản quá rồi."

Trên đời này rất khó để phân biệt rõ ràng ân oán giữa người với người.

Vợ chồng nhà họ Tần làm hàng đống chuyện ngu xuẩn, gây tổn thương rất lớn cho mấy đứa trẻ, mối hận này đủ để khiến chúng trở thành người bất nghĩa.

Chỉ có người như Tần Hành mới có thể nhớ đến ân.

Tần gia đã sinh ra cậu.

Tần gia đã chăm sóc cậu lớn lên.

Giản Ánh An là được tái sinh.

Còn Tần Miên Miên thì được Giản Ánh An bảo vệ.

Về phần Tần Hành, cậu ở Tần gia vẫn luôn mò mẫm trong bất lực, cậu tự học cách đi, cách chạy...nhưng học cách suy nghĩ lại là một vấn đề nan giải.

Hiện tại, Giản Ánh An không thể đứng nhìn cậu đi đường vòng.

Giản Ánh An chỉ ra một điểm rất rõ ràng: "Chị sẽ không giúp, mà cậu cũng không làm gì được. Nhưng Tần gia ngoài vợ chồng nhà họ Tần, còn có những người khác."

Đừng quên Tần Văn.

Cô ta mới là người hưởng thụ mọi thứ Tần gia mang đến, lợi dụng địa vị của Tần gia để ép gả vào Mục gia. Cho dù Mục gia không thích cô ta thì vẫn còn có Tần gia chống lưng cho.

Nhưng nếu nhà họ Tần không còn nữa thì sao?

Kiếp trước chính là như vậy, sau khi vợ chồng nhà họ Tần bị Giản Ánh An đuổi ra ngoài, Mục gia biết được mối hận giữa Giản Ánh An và nhà họ Tần bèn trực tiếp đuổi Tần Văn về, để Tần Văn khóc lóc thảm thiết, gây rối ở chỗ của cô.

Cái gì cũng không giúp được, chỉ biết hưởng thụ.

Vậy nên Giản Ánh An mới luôn cho rằng Tần Văn chỉ là một bình hoa, thậm chí còn không bằng Tần Hành.

Tần Hành còn đang suy nghĩ nên làm gì.

Giản Ánh An tạm dừng một chút: "Cậu có thể đi tìm Tần Văn."

Nói như vậy, Tần Hành liền biết...Tần gia không đáng được giúp đỡ cỡ nào.

Tần Miên Miên: "Tần Hành không lên ạ?"

Giản Ánh An: "Nó đi tìm người thân rồi."

Tần Miên Miên: "...?"

Đèn trong bếp còn chưa mở.

Hiện tại Giản Ánh An thực sự không muốn nấu ăn nên cô bèn đến khách sạn gọi đồ ăn mang đi.

Tần Miên Miên đang muốn hỏi dưới lầu hai người nói cái gì, Giản Ánh An đã chủ động nói: "Tần gia sắp phá sản rồi."

Tần Miên Miên hơi sửng sốt: "À...Là chuyện đó sao."

Trong trường mọi người đều đang bàn tán về chuyện này, tuy mọi người đều còn là sinh viên nhưng mà tám chuyện thì không phân biệt lớn nhỏ, chỉ cần có thể nói vài câu là sẽ nói.

Chưa kể nàng còn đang thâm nhập vào câu lạc bộ Báo chí.

Câu lạc bộ Báo chí thích buôn chuyện hơn ai hết.

Từ "tai tiếng" giữa Tần Miên Miên và Giản Ánh An đến việc tập đoàn Tần Thị đứng trước nguy cơ phá sản.

Là một trong những đương sự, Tần Miên Miên không nói gì, khiến cho bọn họ lầm tưởng Tần Miên Miên không theo dõi tin nhắn trong nhóm nên nhắn tin rất nhanh, thoáng chốc đã nói đến có thể in thành một xấp giấy.

Tần Miên Miên rất thích nhìn bọn họ nói chuyện phiếm.

Bỏ qua những chi tiết này, Tần Miên Miên nói: "Mọi người đều nói phá sản là nói quá, tập đoàn Tần Thị chắc chắn sẽ không sụp đổ."

Giản Ánh An: "Tập đoàn Tần Thị thì không, nhưng Tần gia thì có."

Tần Miên Miên cũng lớn lên ở Tần gia, cho dù Tần phu nhân không mời ai đến dạy dỗ thì nghe những lời này, Tần Miên Miên cũng hiểu được hàm ý trong đó.

Chỉ cần đọc tin tức là có thể hiểu được phần nào.

Tập đoàn Tần Thị sẽ không phá sản, tập đoàn Thẩm Thị nhất định sẽ tiếp quản nó.

Nhưng vấn đề là tập đoàn Tần Thị không còn thuộc về nhà họ Tần nữa.

Tần gia sụp đổ...

Tập đoàn Thẩm Thị...

Tần Miên Miên thận trọng nói: "Mẹ...Tần phu nhân gọi điện thoại cho em."

Giản Ánh An không cảm thấy lạ.

Trọng điểm của cô có chút lệch.

"Lúc nói chuyện em gọi bà ấy là gì?"

"...Tần phu nhân."

Tần Miên Miên khi còn nhỏ thích gọi cha mẹ, giọng điệu ngọt ngào, giống như một đứa trẻ nũng nịu, rất đáng yêu.

Vợ chồng nhà họ Tần chịu đưa ra quyết định như vậy, không thể thiếu công lao nàng gọi từng tiếng cha mẹ.

Khi đó Tần Miên Miên mới sáu tuổi, còn chưa hiểu rõ mọi chuyện, về sau mới bắt đầu mò mẫm tìm hiểu vị trí của mình trong gia đình.

Là một đứa con được nhận nuôi.

Vợ chồng nhà họ Tần lại không nhận ra được sự thay đổi đó.

Đến hiện tại, Tần Miên Miên đã học được cách kiềm chế bản thân, bắt đầu gọi bà là Tần phu nhân. Chỉ là gọi cha mẹ nhiều năm rồi, cho nên đôi lúc nàng vẫn không nhịn được mà mở miệng theo thói quen.

Giản Ánh An bắt đầu phỏng đoán tâm trạng của Tần phu nhân lúc đó.

Tâm trạng cô vô cùng tốt đẹp, cảm giác rất hả hê khi phơi bày tất cả mọi chuyện, cô rất muốn được vui vẻ ở bên Tần Miên Miên!

Ai gặp được chuyện vui thì tâm trạng cũng sẽ cực kỳ sảng khoái.

Giản Ánh An gật đầu.

Tần Miên Miên thì lại cụp mắt.

Tần phu nhân nói rằng khi nào có thời gian thì hãy quay về thăm nhà, nàng đã thẳng thắn trả lời: "Tần phu nhân, con sẽ không ở bên Thẩm Cẩn Vu. Giờ con đã đính hôn với chị rồi, con sẽ ở bên chị ấy."

Đây là lần đầu tiên nàng mạnh dạn nói chuyện với Tần phu nhân như vậy.

Những cuộc gọi trước đó của bà, Tần Miên Miên đều tắt âm, giả vờ như không nghe thấy. Nhưng lúc đó nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay, nàng chợt muốn nói ra những lời này.

Tần phu nhân, cho dù là vì lý do gì mà người nhận nuôi con, xem con như con gái của người thì lúc này, con cũng nên nói cho người biết rằng, con rất hạnh phúc.

Tần Miên Miên lén lút nhìn Giản Ánh An, nhìn thấy cô thản nhiên đi vào phòng bếp. Trong bếp có lắp đặt máy lọc nước, nên nàng đoán là cô đang muốn rót nước uống.

Tần Miên Miên đứng ngồi không yên, Tần gia sắp sụp đổ rồi.

Nàng đã có thể ở bên Giản Ánh An như ý nguyện.

Kết hôn.

Nhưng...Thẩm Cẩn Vu thì sao?

Nàng phải tìm thời gian đến gặp Thẩm Cẩn Vu mới được.

***

Tần Hành đi tìm Tần Văn.

Tần Văn lại đến tìm Giản Ánh An.

Về chuyện này, Tần Văn xử lý rất tốt. Ít nhất thì vợ chồng nhà họ Tần đã "tìm kiếm" lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được một bóng người, Tần Văn lại là người đầu tiên nhìn thấy cô.

Trên tay Tần Văn cầm một chiếc túi xách đã lỗi thời, lớp trang điểm trên khuôn mặt vẫn rực rỡ như xưa.

Màu son đỏ tươi tôn lên khí chất của cô ta.

Cuộc sống của Tần Văn ở Mục gia luôn gặp rất nhiều khó khăn, ngần ấy năm trôi qua cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định, cho dù biết chồng mình có người bên ngoài, cô ta vẫn sẵn sàng bỏ tiền đuổi bọn họ đi.

Cô ta có cổ phần trong tập đoàn Tần Thị.

Nhưng tiền cổ phần không đủ cho cô ta chi tiêu như vậy, cho nên cô ta rất ít khi mua đồ mới theo mùa, và cũng hiếm khi đi ra ngoài chơi.

Vẻ mặt Tần Văn bình tĩnh: "Tần Miên Miên đâu rồi?"

Giản Ánh An nhướng mày: "Cô định làm gì?"

Sắc mặt Tần Văn thay đổi, cô ta nắm chặt túi xách trong tay, không thể chấp nhận được tình hình hiện tại: "Con bé ở ngoài chơi đủ rồi! Nếu chị dâu với anh hai không gọi được con bé về thì để ta đưa nó về!"

Giản Ánh An nói từng chữ một: "Tôi hỏi cô, cô định làm gì?"

"Cái này còn cần phải để ta nói sao?"

Tần Văn cất cao giọng.

Cô ta tức đến mức run người, nghẹn ngào không nói nên lời.

Tần Miên Miên là ai? Là một công cụ để giao lưu gắn kết tình hữu nghị!

Lúc trước vợ chồng nhà họ Tần che giấu thân phận của con bé, chính là vì muốn dùng thân phận đại tiểu thư nhà họ Tần của con bé để gả cho Thẩm Cẩn Vu, đổi lấy một đời yên ổn của Tần gia!

Tần gia đã cho Tần Miên Miên nhiều như vậy! Vậy mà hiện tại con bé dám chạy sao!

Nếu không thì làm sao Thẩm Cẩn Vu có thể ra tay với Tần gia, khiến cho Tần gia phá sản!

Tần Văn: "Mi cũng là người Tần gia, thế mà lại không nghĩ cho lợi ích của Tần gia mà làm ra chuyện như vậy!"

Có vẻ như Tần Văn vẫn chưa biết Giản Ánh An đã làm gì.

Giản Ánh An hừ lạnh.

Không biết là đang cười Tần Văn ngu ngốc, hay là cười chính mình vì đã kiên nhẫn gặp cô ta mà không quay đầu bỏ đi!

Giản Ánh An khoanh tay trước ngực: "Chuyện này còn cần cô đến tìm chúng tôi sao? Mục thiếu phu nhân?"

Xưng hô cuối cùng kia, không thể nghi ngờ đã khơi dậy lửa giận của Tần Văn.

Mục thiếu phu nhân gì chứ!

Ngày tháng của Tần Văn lúc còn ở Tần gia tốt hơn Mục thiếu phu nhân gì đó rất nhiều!

Cô ta quyết tâm gả vào Mục gia, sau đó thì sao?

Không những không thể tiêu một xu của nhà họ Mục, mà còn phải bù tiền vào!

Cô ta làm vậy vì cái gì chứ?

Giản Ánh An nhàn nhạt nói: "Cô không biết à? Cái Thẩm Cẩn Vu muốn chính là tập đoàn Tần Thị. Loại chuyện này Mục gia ra tay giúp đỡ chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"

"Cô cũng liên hôn mà, tại sao kết hôn rồi lại không cống hiến chút gì đó cho Tần gia đi?"

Tần Văn gầm lên: "Câm miệng!"

Cô ta hít một hơi thật sâu, cố nén xấu hổ.

Bởi vì nhà họ Mục sẽ không giúp đỡ cô ta.

Tần Văn cố gắng đứng vững: "Cho dù Thẩm Cẩn Vu có dã tâm lớn, chỉ cần Tần Miên Miên gả cho cậu ta là có thể ổn định lại rồi!"

Giản Ánh An: "Đừng có mơ."

Cô đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức để đưa Tần Miên Miên ra ngoài, sao có thể đưa em ấy về?

Mỗi một câu Tần Văn nói đều khiến cô ghê tởm.

Cô lạnh lùng nhìn cô ta, nói ra sự thật: "Bây giờ tôi không muốn bỏ đá xuống giếng, bởi vì tôi biết các người sẽ không có kết cục tốt đẹp, tôi chỉ cần chờ thôi."

Giọng điệu của Giản Ánh An rất bình tĩnh.

"Làm người phải có chút đạo đức, bản thân làm sai thì đừng có mà đòi hỏi người khác."

"Bộ dạng của các người thật ghê tởm."

Đều là toan tính lợi ích.

Đến cuối cùng, lại tự hại chính mình.

Ngay từ đầu Giản Ánh An đã biết kết cục của họ, cô chỉ cần thêm dầu vào lửa, sau đó trong lúc hỗn loạn mang Tần Miên Miên đi, khiến cho bọn họ bởi vì gặp rắc rối mà mặc kệ Miên Miên.

Nhưng còn Tần Văn, cô ta đã không thể giúp gì rồi, lại chỉ biết đến chỗ người khác mạnh miệng, yêu cầu người ta phải giúp mình.

Giản Ánh An: "Cô nghĩ đi, đã lâu như vậy rồi, tại sao chỉ có mình cô tìm tới cửa?"

Tần Vân sửng sốt.

Đúng vậy, đã lâu như thế rồi, chẳng lẽ vợ chồng nhà họ Tần chưa từng nghĩ tới việc đi tìm Tần Miên Miên sao?

Tại sao bọn họ lại không đi tìm?

Chẳng lẽ thực sự giống như Giản Ánh An nói, bọn họ hối hận sao? Cảm thấy có lỗi?

Sao có thể như vậy được!

Cô ta bị nói đến mặt đỏ tai hồng mà vẫn không chịu từ bỏ hy vọng, thế mà vợ chồng nhà họ Tần! Sao đôi vợ chồng đó có thể bỏ cuộc như vậy!

Đến tìm Giản Ánh An đúng là một quyết định sai lầm, lẽ ra cô ta nên tìm vợ chồng nhà họ Tần mới đúng!

Phải hỏi họ xem chuyện gì đang xảy ra vậy!

Mỗi người trong nhà họ Tần đều đang rất bận rộn, ngược lại đây là lúc Giản Ánh An và Tần Miên Miên thư thả nhất, còn có thể dùng bữa với Mạnh Nhã Nhiên bọn họ.

Mạnh Nhã Nhiên phải đợi Lý Đông tốt nghiệp đại học mới có thể kết hôn, khi biết được Giản Ánh An dự định kết hôn vào mùa hè năm sau, cô ấy đã im lặng rất lâu.

Hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: "Có cần giúp đỡ không?"

Giản Ánh An nhờ cô ấy chấm dứt hợp tác với Tần Thị, sao cô ấy có thể không biết cô muốn làm gì?

Chỉ là đầu tiên, việc đó cũng có lợi cho cô ấy, thứ hai là vì có Lý Đông.

Mạnh Nhã Nhiên nhìn Lý Đông bằng ánh mắt ấm áp.

Chỉ cần có Lý Đông ở đây thì mọi chuyện đều ổn.

Thấy quan hệ giữa Lý Đông và Tần Miên Miên không tệ, Mạnh Nhã Nhiên nhấp một ngụm rượu vang, cảm nhận vị chua lan tỏa trong miệng, hỏi Giản Ánh An có cần giúp đỡ không.

Giản Ánh An cảm ơn lòng tốt của Mạnh Nhã Nhiên: "Tần gia bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, vì vậy chúng ta cũng không cần phải làm gì thêm nữa đâu."

Mạnh Nhã Nhiên: "Ý tôi là Thẩm Cẩn Vu."

Mạnh Nhã Nhiên tự nhiên có cách biết được chuyện đại tiểu thư nhà họ Tần có hôn ước với Thẩm Cẩn Vu, cô ấy đã chúc phúc hai người ở bên nhau rồi thì đương nhiên cũng sẽ muốn hỗ trợ hai người giải quyết rắc rối.

Nói đến Thẩm Cẩn Vu, Giản Ánh An hơi khựng lại: "Tôi không tin cậu ta thích Miên Miên hơn tôi."

Thẩm Cẩn Vu tuy thích em ấy, nhưng không quá sâu đậm. Cùng lắm chỉ là dục vọng chiếm hữu ấu trĩ mà thôi.

Cậu ta thích Miên Miên, luôn muốn kiểm soát em ấy.

Lợi dụng hôn ước giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Tần, đồng thời lợi dụng việc Tần tiên sinh coi trọng lợi ích để ép buộc ông sớm giao Tần Miên Miên ra.

Điều cậu ta mong muốn chỉ là một người vợ ngoan ngoãn, biết điều, một người vợ tốt.

Cậu ta không biết cách theo đuổi, cũng không chịu được chuyện bị từ chối.

Nói dễ nghe thì đó là một loại bệnh lý, còn có thể cứu được, nói khó nghe hơn thì chính là biến thái.

Với một tên biến thái thì có hai biện pháp giải quyết.

Một là tìm kiếm một nạn nhân khác, tốt nhất là nạn nhân đó còn cam tâm tình nguyện. Dù sao nhà họ Thẩm có thể khiến nhà họ Tần sụp đổ, quả thật lợi hại.

Một biện pháp khác chính là báo cảnh sát.

Báo cảnh sát thì Thẩm Cẩn Vu sẽ không dám làm gì Tần Miên Miên nữa, ngay từ đầu Giản Ánh An cũng không muốn chuyện đó xảy ra.

Ngoài ra còn một biện pháp nữa.

Giản Ánh An nhấp một ngụm rượu vang, chuyện Thái Lan Ngọc chạy đến nhà họ Tần, bị Thẩm Cẩn Vu đưa đi, sao cô có thể không biết?

Cách đây không lâu, Thái Lan Ngọc lại bị đuổi ra ngoài.

Giản Ánh An: "Nếu cần thiết thì tôi sẽ nhờ cô giúp đỡ."

Có người giúp thì cứ nhờ, không việc gì phải từ chối.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.