Chương trước
Chương sau
Tám người ở cùng một căn biệt thự.

Không có người hầu hay đầu bếp, phải tự mình làm mọi việc.

Tần Miên Miên ở cùng một ký túc xá với Giản Ánh An, hiếm khi tiếp xúc với người lạ nên với nàng mà nói, chuyện này rất khó thích ứng.

Vậy nên mới sáng sớm, Tần Miên Miên đã suy nghĩ xem nên mang theo đồ gì đến đó.

"Khăn tắm, kem đánh răng, bàn chải...Mỗi thứ lấy bốn cái là được."

"Nhất định phải mang theo đồ ngủ."

"Không biết đến lúc đó có cần cái này không?"

Tần Miên Miên bế một con thú bông lớn, quyết định mang theo nó, lúc đó sẽ đặt trên giường để ngủ ngon hơn.

Giản Ánh An nhìn nàng thu dọn: "Em lấy thêm ga trải giường với vỏ chăn đi."

Tần Miên Miên: "Đúng vậy! Còn thêm cái này nữa!"

"Mỹ phẩm dưỡng da đâu?"

"A, mỹ phẩm dưỡng da nữa!"

"Mang theo một ít thuốc thường dùng đi."

"Phải nha!"

"..."

Một lúc sau, Giản Ánh An gia nhập vào hàng ngũ thu dọn đồ, lại thêm một lúc nữa, hai tay Tần Miên Miên trống không, ngồi nhìn Giản Ánh An chuẩn bị.

Giản Ánh An thường xuyên đi phim trường, đã sớm biết ở đó sẽ không có cái gì. Hơn nữa cô đã quen chăm sóc Miên Miên, ngay cả mấy món đồ chơi yêu thích của Miên Miên cũng mang theo.

Bốn cái vali lớn chất đống trong phòng khách.

Tần Miên Miên: "Phải ở lại một tuần sao..."

Giản Ánh An đi xin nghỉ phép.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Sau khi mở cửa thì thấy Lý Đông đang mặc trang phục hết sức khoa trương, vũ trang từ đầu đến chân như sợ bị nhận ra, thậm chí đầu ngón tay cũng không dám để lộ.

Vẻ mặt của Tần Miên Miên rất vi diệu: "Có ai thấy cậu như vậy rồi gọi cho bệnh viện chưa?"

Lý Đông: "Đừng nói nhiều nữa, Giản Ánh An đâu rồi!"

Tần Miên Miên đóng cửa lại.

Mới tới đã muốn gặp chị, không cho cậu gặp chị ấy đâu!

Tiếng gõ cửa cứ đập mãi không ngừng, đến mức làm phiền lòng nhức óc dân cư xung quanh.

Cuối cùng phải mở cửa cho Lý Đông vào.

Lý Đông vừa bước vào đã nhìn thấy bốn cái vali lớn trong phòng khách, sửng sốt: "Mình đến không đúng lúc, các cậu định chuyển nhà à?"

Giản Ánh An vừa đi xin nghỉ về: "Cậu tới đây làm gì?"

Lý Đông mặc quần áo dày, vừa vào trong nhà đã thấy nóng nên cởi áo khoác ra, tay chống hông.

Giản Ánh An cậu không biết xấu hổ, vậy mà còn dám hỏi!

Nếu không phải Giản Ánh An, nàng có thể quen biết Mạnh Nhã Nhiên sao!

Có thể sau khi quen biết thì trốn không thoát, lại còn bị đối phương truy đuổi gần một tuần, ngay cả đi học cũng không yên sao?

Cha mẹ nàng còn hỏi chuyện gì đang xảy ra thế này! Nàng phải giải thích thế nào đây?

Chẳng lẽ nói, con gái bất hiếu của cha mẹ định ôm đùi phú bà, kết quả bị phú bà nhìn trúng nên muốn rước về nhà ư?

Đúng vậy, đêm qua Mạnh Nhã Nhiên đã cầu hôn nàng, nhanh đến mức khiến Lý Đông choáng váng.

Nàng nghĩ, Giản Ánh An với Tần Miên Miên lôi lôi kéo kéo nhiều năm như vậy còn chưa có danh phận, nàng chỉ định ôm đùi phú bà lâu một chút, ăn thêm ít cơm mềm thôi [1].

[1]: Cụm từ "ăn cơm mềm" ý muốn nói những người lười biếng, hay đeo bám phụ nữ để kiếm tiền.

Nhưng nhìn tiết tấu này thì là muốn bên nhau cả đời nha!

Lý Đông sợ hãi, nghĩ đi nghĩ lại không biết đi đâu bèn đến tìm Giản Ánh An.

Nàng chống hông: "Đây là chuyện tốt mà cậu làm đó!"

Không biết tại sao mà Tần Miên Miên lại vô thức nhìn xuống bụng Lý Đông, nàng cảm thấy có lẽ mình đã xem quá nhiều phim truyền hình rồi.

Giản Ánh An chú ý đến động thái của Tần Miên Miên.

Giản Ánh An: "..."

Lý Đông do dự rồi kể lại tiền căn hậu quả, nhắc đến chuyện đêm qua Mạnh Nhã Nhiên đã trao cho nàng một chiếc nhẫn kim cương siêu to khổng lồ.

Nhẫn kim cương cực bự tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Chói mù mắt nàng.

Ý nghĩa đằng sau nhẫn kim cương, một Lý Đông nho nhỏ như nàng không nhận nổi.

Ở câu lạc bộ suối nước nóng, có người còn đang lôi lôi kéo kéo, có người thì đã tu thành chánh quả.

Giản Ánh An nhướng mày, Mạnh Nhã Nhiên này hành động nhanh vậy sao? Vậy...Giản Ánh Anh hỏi: "Ngoài cầu hôn ra thì hai người tới bước nào rồi?"

Lý Đông mặt già đỏ lên, không biết phải mở miệng thế nào nữa.

Giản Ánh An biết, nàng đây là ôm đùi thành công.

Cơm mềm của Mạnh Nhã Nhiên không biết ăn ngon không, nhưng cô lại có chút ghen tị nha.

Chính mình đã dưỡng Miên Miên bao nhiêu năm rồi!

Chuyện này là do Giản Ánh An muốn liên lạc với Mạnh Nhã Nhiên nên Mạnh Nhã Nhiên với Lý Đông mới có thể ở bên nhau, sự tình đi đến nước này thì Lý Đông cũng có lý do để tìm tới cửa.

Tần Miên Miên: "Nhanh như vậy sao..."

Nàng nhìn Giản Anns An, trong lúc hoảng hốt thì câu nói tối hôm qua của Tần Hành cứ lặp đi lặp lại trong tai nàng không ngừng.

Giản Ánh An cũng cảm thấy quá nhanh: "Biểu hiện của Mạnh Nhã Nhiên lúc đó là như thế nào?"

Lý Đồng thật sự không muốn nghĩ tới, nhưng vừa nghĩ đến thì mặt mày liền đỏ bừng, đỏ đến mang tai.

Bầu không khí lúc đó rất tốt, nếu không phải cuối cùng người phục vụ đi vào thì nàng đã phải nhận nhẫn kim cương đó rồi, nếu nhận lấy thì nàng sẽ thật sự không thoát thân được nữa.

Muốn hỏi nàng có thích Mạnh Nhã Nhiên không à?

Nếu không thích thì nàng với Mạnh Nhã Nhiên có thể đi đến bước cầu hôn chịu trách nhiệm sao...

Sau đó là lúc Lý Đông đã bỏ chạy.

Lý Đông: "Mình chưa từng nghĩ tới chuyện lớn như kết hôn."

Nàng ngồi xuống với vẻ mặt bất an, ghế sô pha mềm mại cũng không làm tâm trạng nàng thoải mái hơn chút nào, vẫn lo lắng như vậy.

Kết hôn có nghĩa là hai người sẽ luôn ở bên nhau.

Tần Miên Miên: "Kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn mà."

Giản Ánh An giả vờ ho khan.

Mạnh Nhã Nhiên đã từng ly hôn, tuy rằng không có tình cảm, tất cả đều chỉ là tính kế nhưng rõ ràng, đây không phải là thời điểm thích hợp để nói những chuyện này.

Quả nhiên, Lý Đông đã nghĩ đến chuyện này, nàng điên cuồng rút lui là vì sợ rằng sẽ ly hôn.

Mạnh Nhã Nhiên là người phụ nữ đã ra ngoài xã hội nhiều năm rồi, còn Lý Đông chỉ là một nữ sinh đại học, nào có nhiều dũng khí như vậy.

Nhưng rõ ràng là hai người này đã bị thu hút bởi nhau, Mạnh Nhã Nhiên thì thẳng thắn, trực tiếp hơn.

Khi nhận ra mình đã động lòng, cô đã cầu hôn ngay lập tức.

Dựa vào trí tuệ của Mạnh Nhã Nhiên, chắc chắn cô có thể nghĩ đến chuyện sẽ dọa Lý Đông bỏ chạy, nhưng cô vẫn làm.

Thích thì cứ làm, có niềm tin như vậy thật sự rất tốt.

Lý Đồng cố gắng không nghĩ tới chuyện này nữa, muốn tìm thứ gì đó đánh lạc hướng, bèn đưa mắt nhìn vali: "Các cậu định đi đâu vậy? Du lịch sao?"

Tần Miên Miên cười ngọt ngào: "Mình với chị chuẩn bị tham gia chương trình yêu đương nha!"

Trong tích tắc, tim Lý Đông như bị dao găm vào.

Sao nàng có thể quên được chứ! Hai người này chính là đồ khốn! Từ hồi còn nhỏ đến giờ đã đút cho nàng bao nhiêu tô cơm chó rồi!

Lý Đồng chửi bới trong lòng, vô nhân tính như vậy, xứng đáng lôi lôi kéo kéo lâu đến giờ.

Vẫn là Mạnh Nhã Nhiên tốt, nhốt nàng trong phòng, sau đó sáng hôm sau sẽ tách nhau ra, cho dù có tú ân ái cũng không làm tổn thương người khác.

Bọn họ đúng là tốt bụng mà.

Nghĩ đến Mạnh Nhã Nhiên, Lý Đông lại bắt đầu cảm thấy ảo não.

Tựa như việc chấp nhận cũng không có gì to tát, nhưng đồng thời lại nghĩ không thể qua loa như vậy được.

Nàng và Mạnh Nhã Nhiên không phải là Tần Miên Miên với Giản Ánh An. Giản Ánh An với Tần Miên Miên quen nhau đã lâu, tuy rằng không ở bên nhau, nhưng chỉ cần chọc thủng bức màn mỏng kia là có thể sống hạnh phúc bên nhau.

Giản Ánh An giết người không dao [2]: "Ngày mai chúng tôi sẽ xuất phát, cậu có một ngày để trốn."

[2]: Nguyên văn là 杀人诛心 – "sát nhân tru tâm", đây là thành ngữ trong tiếng Trung, ý nói rằng hủy hoại một người triệt để cả về thể xác lẫn tinh thần.

Một ngày, là nhiều thời gian dữ chưa.

Lý Đông nhìn Giản Ánh An kiểu gì cũng không vừa mắt, nàng phát hiện Giản Ánh An và Mạnh Nhã Nhiên đều là đồ xấu xa!

Mặc dù quan hệ giữa nàng và Tần Miên Miên chỉ thường thường tầm trung, bởi vì tâm của Tần Miên Miên suốt ngày treo trên người Giản Ánh An.

Nhưng lúc này, Lý Đông cảm thấy hẳn là mình có nhiều chủ đề để nói chuyện với Tần Miên Miên hơn rồi.

Vì thế Lý Đông nhìn về phía Tần Miên Miên mà không nói lời nào, ánh mắt của nàng đã tượng trưng cho lời nói chân thật nhất trong lòng nàng.

Giản Ánh An thấy Tần Miên Miên tò mò về chuyện Lý Đông và Mạnh Nhã Nhiên ở bên nhau nên cô bèn nhường sân chơi lại cho hai người.

Sau đó ra ngoài gọi điện cho Mạnh Nhã Nhiên.

Hỏi xem tại sao cô ấy lại nhanh như vậy?

Mạnh Nhã Nhiên không hề ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ Giản Ánh An, cô đã đoán được từ trước: "Cô có muốn đến công ty của tôi nói chuyện không?"

Tập đoàn Ninh Thị vẫn chưa đổi tên, Giản Ánh An bước vào công ty, cảm nhận được bầu không khí của công ty liền nghĩ, chuyện đổi tên sẽ sớm thôi.

Mạnh Nhã Nhiên cũng thật là bản lĩnh.

Văn phòng chủ tịch ở trên tầng mười tám.

Toàn bộ tầng này đều thuộc về Mạnh Nhã Nhiên, bao gồm cả văn phòng và phòng khách.

Giản Ánh An nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trợ lý: "Phong cảnh ở đây rất đẹp, trước đó Lý tiểu thư cũng rất thích ngắm cảnh từ đây."

Giản Ánh An cười: "Cậu ấy thường xuyên tới à?"

Trợ lý: "Đúng vậy, cô ấy thường xuyên nghỉ ngơi ở nơi này."

Đi vào văn phòng, Mạnh Nhã Nhiên đã chuẩn bị sẵn trà nóng, đang đợi Giản Ánh An ngồi xuống, người phụ nữ thông minh này sau khi trợ lý rời đi, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc.

Giống như đã xảy ra chuyện lớn khó giải quyết.

Mạnh Nhã Nhiên nhìn Giản Ánh An ngồi xuống, bình tĩnh mà nếm thử trà, nhìn đến khi Giản Ánh An uống xong.

Ánh đèn trong văn phòng vẫn sáng ngời, nhưng tâm trạng của Mạnh Nhã Nhiên lại không sáng sủa chút nào.

Cô ấy hỏi: "Lý Đông có đến chỗ cô không?"

Giản Ánh An gật đầu, đặt tách trà xuống, cô có thể uống cà phê nhưng lại không thích trà lắm.

Mạnh Nhã Nhiên có chút không vui, cô cau mày nhưng không nói gì.

Giản Ánh An biết cô ấy đang nghĩ đến chuyện gì: "Miên Miên đang nói chuyện với cậu ấy."

Sau đó vẻ mặt của Mạnh Nhã Nhiên đã thoải mái hơn nhiều.

Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười.

Mạnh Nhã Nhiên thẳng thắn nói: "Tôi đã cầu hôn Lý Đông."

Cô lấy nhẫn ra, vì Lý Đông không nhận nên chiếc nhẫn vẫn còn ở chỗ cô, cô nhất định sẽ cố gắng hết sức để đưa lại cho nàng.

Lý Đông rất tốt, em ấy sẽ nghe cô nói những chuyện vụn vặt rồi nghiêm túc đưa ra ý kiến ​​của mình.

Cho dù không giúp được gì, Mạnh Nhã Nhiên cũng rất thích cảm giác có người hết lòng lo lắng cho cô.

Cô cảm thấy Lý Đông ngốc nghếch, rất đáng yêu.

Cơ thể cũng mềm mại.

Nhẫn kim cương sáng lấp lánh dưới ánh đèn, nếu có ánh mặt trời chiếu vào sẽ càng tỏa sáng hơn nữa.

Mạnh Nhã Nhiên: "Cô ấy không chấp nhận."

Giản Ánh An: "...Cô nhanh quá rồi."

Mạnh Nhã Nhiên bối rối: "Tôi nhanh sao?"

Cô ấy rõ ràng đã rất nỗ lực, cũng đã quan tâm chăm sóc cho nàng ở mọi phương diện suốt một tuần qua, cô ấy cảm thấy không nhanh chút nào.

Giản Ánh An: "Dù sao cô cũng dọa cậu ấy sợ rồi, bây giờ cậu ấy còn đang suy nghĩ lung tung đấy."

Vẻ mặt Mạnh Nhã Nhiên trở nên nghiêm túc: "Chúng ta nói về chuyện dây chuyền vận chuyển trước đi."

"Tập đoàn Ninh đã thành lập dây chuyền vận chuyển từ rất sớm, nói rằng chiếm đến 20% cả nước cũng không ngoa. Tập đoàn Tần Thị luôn là khách hàng lớn của chúng tôi, nhưng gần đây, hai vợ chồng họ càng ngày càng tham lam, không có ý định chia lợi nhuận cho chúng tôi."

Nói tóm lại, phân chia lợi ích không hợp lý, trong lòng Mạnh Nhã Nhiên cũng có ý kiến.

Cho nên cô ấy mới thử hợp tác với Giản Ánh An xem, nếu có thể tìm được người thay thế vị trí của Tần Thị thì đương nhiên cô ấy sẽ rất vui.

Nhưng Giản Ánh An hiện đang quản lý một công ty nhỏ, tuy công ty này có tiềm năng rất lớn nhưng ít nhất cũng phải mất vài năm mới phát triển.

Mấy năm thời gian, cũng không thể cứ mãi chờ một công ty nhỏ phát triển được.

Hiện tại Tô Nam đang tìm một nhóm người hợp tác để Mạnh Nhã Nhiên không bị thiệt hại quá nặng nề, nhưng đây không phải kế lâu dài.

Vào lúc này, Mạnh Nhã Nhiên nhắc đến chuyện đó chỉ có một lý do: "Tôi có thể chấm dứt hợp tác với Tần Thị ngay bây giờ, nhưng tình trường và thương trường, tôi cũng phải được một trong hai chứ đúng không?"

Người phụ nữ này nói rất hay, đánh trúng tim đen của Giản Ánh An.

Về lâu dài, chuyện này có thể nói là đôi bên cùng có lợi, nhưng Mạnh Nhã Nhiên đã mạo hiểm rất lớn nên đương nhiên, cô ấy sẽ không dễ dàng buông tha.

Bây giờ cô ấy đang cho Giản Ánh An một cơ hội.

Mạnh Nhã Nhiên: "Cô đừng vội từ chối, tôi chỉ cần cô cho tôi một cơ hội, còn lại tôi sẽ tự lo liệu."

Chỉ cần Lý Đông không bị dọa chạy là được...

Cô ấy yêu cầu rất thấp, cũng rất tự tin vào bản thân.

Đây là đang cho nhau một cơ hội.

Trùng hợp là Giản Ánh An cũng rất tự tin vào chính mình.

Ngay cả khi Lý Đông quyết định từ bỏ Mạnh Nhã Nhiên, Giản Ánh An cũng tự tin rằng có thể khiến cho Mạnh Nhã Nhiên nhìn thấy lợi ích, sẽ không hối hận.

Hơn nữa, Lý Đông cũng sẽ không từ chối.

Cậu ấy thích Mạnh Nhã Nhiên là chuyện có thể thấy bằng mắt thường, chỉ là đang sợ hãi mà thôi. Vì hạnh phúc của bạn tốt, Giản Ánh An sẽ bảo Lý Đông suy nghĩ thêm về Mạnh Nhã Nhiên.

Giản Ánh An không có lý do gì để từ chối: "Được."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.