Chương trước
Chương sau
Mục Xuyên đi từ trong tiệm của bác sĩ Bạch ra, đi đến một con phố ở phía trước, vào một tiệm trang sức gia công tên là Thiết Bạc.

Trong tiệm bày các loại vật phẩm trang sức rực rỡ muôn màu. Nhìn từ bên ngoài, đây là một cửa hàng trang sức kim loại đứng đắn. Nhưng thật ra, nơi này lại lén nhận chế tạo và buôn bán vũ khí.

Lúc này bóng đêm đã bao phủ, cách thời gian đóng cửa chỉ còn chưa đến mười lăm phút. Nhân viên phục vụ trẻ đã sớm lau dọn tiệm sạch sẽ, đứng canh ở quầy thu ngân cầm đồng hồ chờ đến giờ tan tầm. Chưa đợi được mấy phút đã bị ánh đèn mờ trong tiệm chiếu đến mơ màng sắp ngủ.

Mục Xuyên đẩy cửa tiến vào, tiếng chuông cửa thanh thúy làm nhân viên phục vụ đang gà gật bừng tỉnh ngủ.

Sắp tan làm còn có khách, đây cũng không phải là việc vui vẻ gì. Người phục vụ uể oải chào hỏi, “Chào mừng quý khách, ngài muốn mua gì ạ?”

Tầm mắt của Mục Xuyên không dừng lại trên đồ trang sức trong tiệm, trực tiếp nói với người phục vụ: “Tôi muốn định chế đặc biệt một thứ.”

Định chế đặc biệt là ám hiệu của cửa hàng này, phục vụ sinh vừa nghe đã tỉnh táo hơn nhiều, dẫn Mục Xuyên đi phòng bên tìm ông chủ.

Phòng làm việc kế bên rất lớn, đầy đủ hết các loại thiết bị rèn, trên bàn làm việc bày loạn các loại bản vẽ mẫu và văn phòng phẩm, một người đàn ông đầu trọc đang cầm kính lúp cẩn thận quan sát tỉ lệ của đám quặng vừa đưa tới.

Nhân viên phục vụ: “Ông chủ, có khách đến.”

Ông chủ đầu trọc buông kính lúp, tầm mắt sắc bén đánh giá Mục Xuyên, âm thanh khàn khàn, “Trắng hay đen, loại lớn hay nhỏ?”

“Trắng, loại nhỏ.”

Đây là tiếng lóng, đen là chỉ vũ khí dị năng, giá cả vô cùng đắt đỏ; trắng là chỉ vũ khí bình thường, giá cả tương đối tiện nghi. Loại nhỏ là chỉ định chế một món, loại lớn là chỉ mua sắm số lượng lớn.

Mục Xuyên khập khiễng đi đến trước mặt ông chủ đầu trọc, bẻ xuống một đoạn từ cây gậy chống chưa từng rời khỏi người kia đặt lên trên bàn làm việc của ông chủ đầu trọc, “Giúp tôi làm một chiếc găng tay.”

Ông chủ đầu trọc cầm lấy một mẩu nhỏ của cây gậy, đặt trong tay nhìn nhìn. Trông đen tuyền, còn rỉ sét loang lổ, như là thứ sắt vụn đồng nát nào đó đã sớm bị thời đại đào thải.

Ông chủ đầu trọc là cao thủ chế tạo vũ khí, dạng kim loại gì mà chưa từng gặp qua, vậy mà lại không nhìn ra cái này là gì, “Đây là kim loại gì?”

Mục Xuyên thuận miệng ứng phó một câu, “Không biết, tổ truyền.”

Ông chủ đầu trọc cũng không hỏi tiếp. Bởi vì ông ta cũng không cho rằng thứ này là kiểu kim loại tốt gì.

Ông chủ đầu trọc cầm cục kim loại không rõ kia đến bên lò rèn, dùng cặp gắp than kẹp lấy nó, nung trong lửa một hồi, sau đó đặt lên bệ rèn dùng búa tạ đập vài cái, không đập được.

Ông chủ đầu trọc hơi ngạc nhiên, ghé sát vào quan sát thứ kim loại này một lần nữa, “6000 độ mà cũng không nung chảy được nó?”

Mục Xuyên tiến lên, tìm thanh đao cắt vỡ bàn tay của mình, nhỏ máu tươi lên trên kim loại. Máu tươi ào ạt chảy ra, bao trùm lên toàn bộ mặt ngoài khối kim loại, không bao lâu đã bị hấp thu toàn bộ. Kim loại hấp thu máu bắt đầu phồng lên như là bọt biển. Sau đó, trong nháy mắt, kim loại vừa rồi dùng búa tạ cũng không đập méo được đã hóa thành một bãi chất lỏng.

Ông chủ đầu trọc híp híp mắt, chưa từng thấy qua vũ khí bình thường nào còn cần dùng máu người để luyện. Tên người què này chắn chắn chưa nói lời nói thật, có điều ông chủ cũng chỉ coi như Mục Xuyên nói dối chỉ là vì tránh phải trả mức giá đắt đỏ cho vũ khí dị năng. Ông chủ cũng không vạch trần, dù sao phần đắt nhất của vũ khí dị năng nằm ở chất liệu và nét khắc hoa văn năng lượng dị thuộc tính. Trừ đi mấy phần này, dùng thủ pháp bình thường để chế ra vũ khí dị năng, thu giá như vũ khí bình thường cũng là hợp lí.

Các bước chế tạo sau khi kim loại hòa tan rất đơn giản, rèn một chút, dẫn vào khuôn đúc, định hình rồi làm lạnh là đã hoàn thành.

Tới khi lấy bao tay từ khuôn đúc ra, ông chủ đầu trọc vẫn có chút giật mình. Rõ ràng lúc ban đầu là kim loại, nhưng sau khi lấy từ khuôn đúc ra, cái bao tay mỏng như cánh ve này nhìn qua rõ ràng giống như là bằng da.

-

Mục Tinh Thần dường như nghe thấy Mục Xuyên đang nói chuyện cùng ai đó. Hàng mi dài của cô giật giật, mở bừng mắt.

Đầu hơi đau, là cái loại đau nhức khi sử dụng não quá độ. Mục Tinh Thần giơ tay đè lên huyệt Thái Dương, lại phát hiện trên bàn tay phải nhiều ra một chiếc bao tay màu đen, không biết làm từ chats liệu gì. Nó dán sát trên da tay như thể làm bằng da, cũng không biết xuất hiện từ bao giờ. Mục Tinh Thần duỗi tay định tháo bao tay ra nghiên cứu.

“Đừng tháo,” Mục Xuyên đi tới, sờ trán Mục Tinh Thần. Giọng nói dễ nghe như gió ấm vờn quanh bên tai, “Em ngủ cũng giỏi thật đấy.”

Mục Tinh Thần xoa đôi mắt, đỡ lấy cánh tay Mục Xuyên ngồi dậy, nhìn nhìn bốn phía. Sau đó ngạc nhiên nhìn nhìn trên người mình, còn sờ sờ khắp nơi, “Em không chết à?”

Mục Xuyên duỗi tay gõ mạnh lên đầu cô một cái, “Sao? Sống đủ rồi à?”

Mục Tinh Thần ôm đầu, khó được mà không so đo với Mục Xuyên, “Làm thế nào mà em còn sống sót được?”

Không biết Mục Xuyên lấy từ đâu ra một chai dịch dinh dưỡng, mở nắp đưa cho Mục Tinh Thần, “May mắn, em thức tỉnh dị năng.”

Mục Tinh Thần nhận lấy dịch dinh dưỡng, sửng sốt, “Em thức tỉnh dị năng sao? En... Trở thành dị năng giả?”

Mục Tinh Thần có loại cảm giác không chân thật. Ở trong xã hội này, dị năng giả và người thường hoàn toàn là hai giai tầng khác nhau. Nói một cách khoa trương, dường như dị năng giả và người thường sinh hoạt ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Biến thành dị năng giả, có phải đồng nghĩa với việc tiến thêm một bước trong công cuộc tìm ra bác sĩ dị năng giúp chữa khỏi chân và mắt cho Mục Xuyên? Hoặc là, có thể giúp cô sống lại dưới tình huống đó... Chẳng lẽ cô thức tỉnh dị năng hệ trị liệu?

Trái tim Mục Tinh Thần đập bang bang hai cái, đè lại tâm trạng lo lắng kích động mà hỏi: “Dị năng của em là cái gì?”

Bác sĩ Hắc đi tới, “Nhóc cũng không biết, người khác sao mà biết, cút lại đây tự mình kiểm tra đi.”

“Oa...” Mục Tinh Thần nhảy từ trên giường xuống, đi đến trước máy trắc nghiệm, sờ sờ, vẻ đầy mới lạ, “Chỗ này của bác còn có cả máy trắc nghiệm?”

Bác sĩ Hắc sờ râu, vờ khiêm tốn nói: “Loại từ mười năm trước rồi.”

“Mười năm trước mà bác đã mua được thiết bị kiểm tra đo lường dị năng rồi,” Mục Tinh Thần giơ ngón tay cái, “Có tiền.”



“Tên quỷ nghèo không có kiến thức,” Khóe miệng bác sĩ Hắc hơi nhếch lên, chỉ huy Mục Tinh Thần làm thí nghiệm, “Đặt tay nhóc lên trên mặt phẳng cảm ứng, sau đó phóng thích dị năng của nhóc.”

Mục Tinh Thần theo thói quen mà nâng tay phải lên, trên tay còn đeo bao tay, Mục Tinh Thần vừa rồi đã muốn hỏi, “Cái này ai đeo cho em vậy, sao chỉ có một chiếc?”

“Thích không?” Mục Xuyên cong đôi môi đỏ như lửa cháy, cười lấy lòng, “Anh đã dùng một số tiền lớn định chế cho em, quà chúc mừng em trở thành dị năng giả.”

Ba chữ “số tiền lớn” dẫm lên thần kinh Mục Tinh Thần, hai tròng mắt cô nhìn chằm chằm Mục Xuyên, buồn bã nói: “Anh lấy đâu ra tiền?”

“À thì, khụ,” Mục Xuyên chột dạ mà chuyển ánh mắt tránh qua một bên, “Thì con dị thú kia của em, anh bán da nó, trả tiền khám bệnh của hai ta, sau đó mua cái bao tay này.”

Mục Tinh Thần: “Mua một chiếc?”

Mục Xuyên xấu hổ, “Thì tiền còn lại cũng chỉ đủ mua một chiếc...”

Tiền của cô, nhiều tiền như vậy, cô còn chưa kịp sờ vào, chưa được nhìn thấy, cứ như vậy mà… tiêu hết?

Mục Tinh Thần che ngực lại, suy yếu mà ngã xuống trên giường, nỗi bi thương chảy xuôi thành xông, “Còn lại bao nhiêu?”

Mục Xuyên móc từ trong túi ra năm đồng tiền xu, “5 tinh tệ.”

Mục Tinh Thần hít sâu một hơi, hung tợn đoạt lấy 5 đồng tiền từ trong tay Mục Xuyên, “Đưa đây cho em.”

Mục Tinh Thần siêu hung dữ, “Về sau một tuần anh chỉ có mười tinh tệ tiêu vặt... Không! Năm tinh tệ! Về sau một tuần anh sẽ chỉ được cho năm tinh tệ!”

Mục Xuyên còn ủy khuất, “Vậy nếu em không thích cái bao tay này, ann mang đi trả vậy.”

Mục Tinh Thần hung hãn, “Tránh ra.”

Mục Xuyên xám xịt lui qua một bên.

Bác sĩ Hắc lắc đầu, vô tình trào phúng, “Không có một chút địa vị gia đình nào, cậu thế này không được đâu.”

Mục Xuyên: “...”

Mục Tinh Thần không thử tháo bao tay phải nữa, mấu chốt là Mục Tinh Thần cũng đã thử, nhưng không tháo được. Cô cũng không rối rắm thêm, đặt tay trái lên mặt phẳng cảm ứng, thử thả dị năng ra. Thứ như dị năng này, một khi thức tỉnh là tự biết điều động vận dụng, tự nhiên như dùng ngón tay của mình vậy.

Mục Tinh Thần cảm ứng dị năng, trên tay trái xuất hiện ánh sáng mỏng manh.

Một loạt đèn xanh trên dụng cụ bắt đầu lập loè, mấy cái đèn này cứ lóe mãi trong thời gian rất lâu. Ngay lúc mọi người ở đây cho rằng dụng cụ có trục trặc, màn hình lập loè rồi hiện ra một dòng chữ.

Bác sĩ Hắc và Mục Xuyên đồng loạt tiến lên xem.

Dị năng: Phụ trợ gieo trồng

Đánh số dị năng: 9978

Thuộc tính dị năng: Dị năng lực hệ thực vật

Cấp bậc dị năng: C

Cảm nhiễm nguyên của Dị năng: Tinh Vân Thảo.

Cảm nhiễm nguyên của Dị năng là chỉ nơi phát ra gien di năng của nhân loại. Đằng sau mỗi một loại dị năng đều có vật ô nhiễm dị năng đối ứng, cảm nhiễm nguyên chính là những vật ô nhiễm này.

Trong phúc có họa trong họa có phúc, vật ô nhiễm là kẻ địch của toàn nhân loại, nhưng đồng thời, cũng là vật ô nhiễm mới giúp nhân loại tiến hóa. Thậm chí các đoạn gien dị năng đều trực tiếp đến từ vật ô nhiễm. Lúc trước, khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, hoàn cảnh hành tinh mẹ chuyển biến xấu. Loài người không thể không từ bỏ tinh cầu mẹ mà dọn về phía tinh tế. Không lâu sau khi nhân loại chuyển đến sống ở tinh tế đã gặp phải nguy cơ lớn nhất trong lịch sử —— một loại sinh vật đến từ tinh tế, được gọi tên giống loài là vật ô nhiễm đã xâm lấn, khiến cho loài người gần như diệt sạch.

Vật ô nhiễm tồn tại trong vũ trụ giống như là virus trong máy tính, tế bào ung thư trong cơ thể. Đối với sinh vật, thậm chí đối với vũ trụ, sự tồn tại của nó mà nói là tai nạn.

Công kích của vật ô nhiễm là sự hủy diệt nhằm vào gien. Sau khi sinh vật bị vật ô nhiễm cảm nhiễm, chuỗi gien sẽ bị phá hỏng, phần lớn sẽ bị bệnh mà chết, một phần khác sẽ bị nhiễu sóng biến thành quái vật. Chỉ có một bộ phận rất nhỏ có thể không phát bệnh mà chết, không nhiễu sóng, ngược lại có thể cắn nuốt phần gien hữu ích của vật ô nhiễm, tiến hóa, thức tỉnh dị năng, trở thành dị năng giả.

Những người sống sót và đạt được dị năng, gien dị năng trong cơ thể sẽ truyền thừa tiếp qua nhiều thế hệ. Đây cũng là nơi phát ra chủ yếu của dị năng giả sau này —— kế thừa từ tổ tông.

Những người này đời đời đều là dị năng giả, gia tộc tích lũy thật nhiều tiền tài, tài nguyên, mối quan hệ qua từng thế hệ, địa vị gia tộc không thể lay động.

Trải qua mấy thế kỷ chiến tranh, sau khi trả một cái giá thảm thiết, loài người gần như đã thanh trừ gần hết vật ô nhiễm. Những vật ô nhiễm còn lại cũng chỉ là loại có cấp bậc cực thấp, được phán là không nguy hại mà hữu ích.

Nếu nói dị năng gi là trường hợp tiến hóa thành công hoàn mỹ trong loài người, vậy tinh thú chính là trường hợp tiến hóa thành công hoàn mỹ trong loài vật, còn dị thú chính là trường hợp động vật tiến hóa thất bại.

Trước mắt, mối nguy hại lớn nhất đối với xã hội loài người đã không còn là vật ô nhiễm, mà là những trường hợp tiến hóa thất bại, phát triển thành một hướng cực đoan khác —— những con dị thú mất khống chế.

Từ mấy thế kỷ trước, xã hội loài người đã nghiên cứu chế tạo ra vắc xin phòng vật ô nhiễm, phụ trợ giúp những người không thể tiến hóa tự hình thành hệ miễn dịch vật ô nhiễm, chống lại sự xâm hại của vật ô nhiễm.

Nhưng từ sau khi vắc xin phòng vật ô nhiễm ra đời, loài người cũng tự mình sinh ra kháng thể chống vật ô nhiễm, cư dân tinh tế đời sau rốt cuộc không thể thông qua việc bị cảm nhiễm mà đạt được dị năng. Dị năng giả hiện giờ có thể thức tỉnh dị năng, hơn 98% đều là người mà tổ tiên từng xuất hiện dị năng giả. Mọi người cũng không thể đánh vỡ hàng rào giai cấp bằng cách đạt được dị năng, bởi vậy sự cố định giai cấp đang trở thành một vấn đề càng ngày càng nan giải.

“Phụ trợ gieo trồng? Cái năng lực phế vật gì vậy? Số thứ tự còn lớn như vậy... Ô nhiễm nguyên là Tinh Vân Thảo?” Bác sĩ Hắc nhíu mày, “Thảo nào.”

Nhìn thấy dị năng của mình không phải hệ chữa khỏi, Mục Tinh Thần thật ra vẫn có chút thất vọng. Hơn nữa, cái phụ trợ gieo trồng này nghe cũng không quá lợi hại. Ngay lúc Mục Tinh Thần rơi vào tự hoài nghi, lại nghe thấy ông bác nói như vậy, “Tinh Vân Thảo có vấn đề gì sao?”

“Nổi tiếng là ô nhiễm nguyên phế vật,” vẻ mặt bác sĩ Hắc thất vọng, “Cái ô nhiễm nguyên này không cho ra dị năng gì lợi hại được.”



Mục Tinh Thần biết Tinh Vân Thảo, loại thực vật sinh trưởng nhiều nhất trên địa bàn khắp đế quốc. Người thường sẽ cho rằng đây là một loại cỏ dại có sức sống ngoan cường, có thể thấy ở khắp nơi. Nhưng thật ra nó cũng là một loại vật ô nhiễm, Mục Tinh Thần cũng là vô tình đọc được trong một quyển sách phổ cập khoa học ít người quan tâm ở thư viện trường.

Loại vật ô nhiễm như Tinh Vân Thảo, có được sức sống và khả năng sinh sản khiến người ta khó mà tưởng tượng được. Sau khi tai họa vật ô nhiễm bùng nổ, nó dùng tốc độ khủng bố mà mọc kín mỗi một mảnh đất khắp tinh tế. Chỗ nào có loài người đặt chân, chỗ đó chắc chắn có Tinh Vân Thảo tồn tại.

Nhưng bản thân Tinh Vân Thảo có chỉ số ô nhiễm rất thấp, cũng an toàn đối với loài người. Vậy nên mọi người cũng không để ý, mặc kệ Tinh Vân Thảo lớn lên, nhanh chóng mọc đầy mọi ngóc ngách.

Về sau các nhà khoa học phát hiện, năng lực của loại vật ô nhiễm như Tinh Vân Thảo không tác dụng với người, nhưng có tác dụng đến hoàn cảnh. Năng lực đặc thù của Tinh Vân Thảo là gây ảnh hưởng lẫn nhau thông qua tín hiệu hóa học, dựa vào số lượng lớn để tạo ra hiệu quả kinh người. Chúng dựa vào việc thay đổi độ ấm mặt đất, độ ẩm không khí, xây dựng hoàn cảnh. Về sau, các nhà khoa học nắm giữ được bí mật về loại tín hiệu hóa học này, liền dùng Tinh Vân Thảo để điều tiết hoàn cảnh sinh sống của loài người để nó luôn ở trong trạng thái tốt nhất.

Mục Tinh Thần đọc được những tin tức này từ quyển sách khoa học chính quy kia, chỉ là Mục Tinh Thần không ngờ được Tinh Vân Thảo thế nhưng cũng sẽ ô nhiễm lên người.

Mục Xuyên trừng mắt nhìn bác sĩ Hắc, “Cái ông bác không kiến thức này, ông thì biết cái gì? Cái gì gọi là dị năng lực phế vật? Trên đời này không có dị năng lực nào là phế vật cả!”

“Cậu bảo tôi không có kiến thức!?” Bác sĩ Hắc đen mặt, thanh âm cất cao, “Số dị năng giả tôi từng trị liệu còn nhiều hơn số dịch dinh dưỡng các người từng uống! Tôi không có kiến thức thì cậu có chắc?”

Bác sĩ Hắc liếc mắt nhìn Mục Tinh Thần một cái, “Có điều con nhóc quỷ này xuất thân từ xóm nghèo, có thể ngoài ý muốn mà thức tỉnh dị năng đã là kỳ tích, tuy rằng hơi phế, nhưng dù gì cũng đã trở thành dị năng giả.”

Mục Tinh Thần còn đang rối rắm một vấn đề, “Không phải đối tượng ô nhiễm của Tinh Vân Thảo là hoàn cảnh sao? Nó cũng có thể trở thành cảm nhiễm nguyên của dị năng à?”

Bác sĩ Hắc: “Cũng không lạ lắm, đã có không ít trường hợp như vậy rồi. Có những người thể chất đặc thù, vắc-xin phòng bệnh không có tác dụng, rất dễ bị ô nhiễm. Trong y học gọi những người này là thể chất dễ ô nhiễm. Tinh tế có mấy chục tỷ người, mỗi năm cũng có mười mấy người có thể chất dễ ô nhiễm bị Tinh Vân Thảo cảm nhiễm, hầu hết đều chết mất, nhưng cũng có hai ba người sống sót đạt được dị năng.”

Chỉ là bởi vì dị năng của những người đó quá phế, nên cũng không thể vượt qua giai cấp được... Lời này không biết vì sao bác sĩ Hắc không nói ra. Tuy rằng ông ta chưa bao giờ là người quan tâm đến cảm xúc của người khác, nhưng đứa nhóc này sống cũng rất không dễ dàng.

“Cho nên là bởi vì lúc tôi ngã xuống vực, bị Tinh Vân Thảo cảm nhiễm, lúc này mới thức tỉnh dị năng?” Mục Tinh Thần nhìn tay trái của mình, nói: “Tôi muốn thử dùng dị năng của tôi.”

Bác sĩ Hắc, “Nhóc định thử như thế nào?”

Mục Tinh Thần nghĩ nghĩ, “Chắc là cháu cần một cái... Chậu hoa?”

Bác sĩ Hắc lẩm bẩm câu “Tên phiền toái”, lục tìm một lúc mới thấy một chậu hoa.

Mục Tinh Thần nhìn chậu hoa, tay trái tập trung cảm giác, suy nghĩ vừa xuất hiện, một gốc Tinh Vân Thảo chui từ dưới đất lên trong chậu hoa trống rỗng, sau đó nhanh chóng mọc rễ nảy mầm lớn lên.

Một màn thật thần kỳ, nhưng trông có vẻ như cũng không có tác dụng gì.

Bác sĩ Hắc lẩm bẩm câu, “Quả nhiên là dị năng lực phế vật, yếu muốn chết. Không có lực công kích, cũng không thể phụ trợ, loại dị năng này có ích lợi gì, đến ban Nghệ thuật Môi trường trồng cỏ, điểm tô hoàn cảnh thành phố cho đẹp sao?”

Mục Xuyên đẩy bác sĩ Hắc ra, “Ông bớt quản việc của dị năng giả đi.”

Bác sĩ Hắc mắng: “Ai thèm quản, khỏe rồi thì cút nhanh đi, đừng ảnh hưởng việc buôn bán của tôi!”

“Ai thèm ở chỗ này của ông?” Mục Xuyên cũng hừ một tiếng, lôi kéo cổ tay Mục Tinh Thần, “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Mục Tinh Thần thừa dịp bác sĩ Hắc và Mục Xuyên cãi nhau, lại trồng thêm hai cây Tinh Vân Thảo vào chậu hoa. Cô vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào, loại dị năng phế vật này có sức khôi phục mạnh đến vậy sao? Có thể giúp cho một kẻ gần chết khôi phục lại thành người hoàn hảo không bị thương chút nào?

Lúc Mục Tinh Thần bị Mục Xuyên lôi đi, trên tay còn ôm chậu hoa, trồng từng cây Tinh Vân Thảo vào trong chậu hoa một.

“Chơi vui không?” Mục Xuyên hỏi.

“Không phải, em đang suy nghĩ,” Mục Tinh Thần nhìn tay trái của mình nói: “Cái máy của ông bác nói nhiều kia là bản mười năm trước, có thể cũ hỏng rồi không? Em cảm thấy dị năng của em không phế đến vậy mà.”

Mục Xuyên lười biếng ngáp một cái, “Quan tâm làm gì, dù sao em có dị năng lực. Có khi là ông ta ghen ghét em, cố ý nói bừa đấy.”

Lúc này bụng Mục Xuyên kêu một tiếng, anh sờ bụng, “Đói bụng.”

Mục Xuyên nhìn máy bán dịch dinh dưỡng tự động trên đường, liếm môi, chọc Mục Tinh Thần, “Em có đói không?”

Mục Tinh Thần: “Không đói.”

Nói xong, bụng Mục Tinh Thần không nể mặt chút nào mà kêu một tiếng, Mục Tinh Thần khựng lại, yên lặng nhìn chằm chằm bụng mình trong chốc lát, thở dài, “Dịch dinh dưỡng ở đây bán đắt hơn bình thường 5 tinh tệ. Về nhà đi, em nhớ là trong nhà còn có mấy củ khoai, hâm nóng còn có thể ăn.”

Mục Xuyên: “Khoai khó ăn lắm.”

Mục Tinh Thần: “Trả da thú lại cho em, anh muốn ăn cái gì cũng được.”

Mục Xuyên ngậm miệng không nói lời nào.

Lúc Mục Tinh Thần tỉnh lại thật ra đã là chiều ngày hôm sau. Bọn họ đi ra từ chỗ bác sĩ Hắc đã gần 6 giờ. Lúc này Mục Xuyên đang chống gậy, đi chậm rì rì mấy trăm mét đường về nhà, đi hết khoảng mười phút. Sao trên trời đã hạ một nửa xuống dưới đường chân trời, sắc trời tối tăm, nhưng còn chưa gây ảnh hưởng đến tầm nhìn, phía rất xa, mơ hồ có thể thấy phía trước có không ít người đang đứng.

Mục Xuyên chỉ có thể dùng một con mắt, cảm thấy phía trước lờ mờ, không nhìn được quá rõ ràng, “Sao đằng trước nhiều người vậy?”

“Có chút không thích hợp.” Chân mày Mục Tinh Thần cau lại, dị năng thức tỉnh, tố chất thân thể thay đổi không chỉ một chút. Thân thể cô trở nên càng cường tráng, khả năng khôi phục, thị lực, cảm giác toàn bộ đều đã tăng cường. Gần như là được tăng thuộc tính cho toàn bộ các hạng.

Ánh sáng tối tăm, khoảng cách cũng có chút xa, nhưng Mục Tinh Thần rõ ràng có thể nhìn thấy tình cảnh phía trước.

Nơi đó đã kéo dây phong tỏa màu vàng, bên ngoài dây phong tỏa là từng chiếc xe thiết giáp đang dừng đỗ, có không ít người mặc đồ võ trang toàn thân. Mục Tinh Thần từng thấy ảnh chụp của bọn họ trên Tinh Võng, đó là người của quân đội.

“Là quân đội, phía trước nhất định đã xảy ra chuyện.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.