Nhìn nụ cười thật tươi tắn của Manh muội, Yên Chi cứ nghĩ mình sẽ so sánh nó với ánh nắng buổi ban mai chứ. Nhưng cô lại cảm thấy muội ấy hình như không thật sự muốn cười lắm. Cứ giả giả thế nào ấy. 
- Manh Manh à, sao ta cứ cảm thấy muội nguy hiểm nhỉ? 
- Nô tì làm người sợ sao ạ? - A Manh liền hoảng vội quỳ xuống. - Nô tì không cố ý làm người nhớ lại chuyện bị ngã xuống lầu đâu! 
- Không phải chuyện đó mà! Mau đứng lên đi. Sau chuyện ngã lầu ấy không khiến ta sợ người hầu nữ đâu. Đứng lên và đỡ ta dậy đi. 
- Vâng tiểu thư. 
Bầu không khí dịu lại, A Manh đứng dậy đi đến đỡ cô khỏi giường. Yên Chi đi một mạch đến bàn trang điểm rồi ngồi xuống. Quả nhiên là nữ chính có khác, cô tự nhìn bản thân trong gương mà cảm thán. Bệnh tật nhưng vẫn đẹp. Ôi, bản thân cứ đẹp như vậy thì cô sẽ yêu chính mình mất. 
Nhận ra mình đã đi hơi xa, cô liền ho mấy cái rồi kéo tủ đồ ra, lấy vài cây trâm bằng vàng cầm lên xem. Yên Chi nhìn trúng một cây bằng vàng tinh xảo. Thân trâm nhỏ gọn, thẳng dài. Đầu trâm uốn lượn tạo thành một cái hình tròn nhỏ để đính đá quý lên. Còn gắn thêm hai dây lắc ngắn vừa và mỏng. Cô ve vẩy cây trâm để hai con bướm đính trên dây lắc chạm vào nhau. Nhìn thích thật. 
- Cây này đẹp một cách giản dị. Muội xem. 
- Vâng. 
Yên Chi không nói 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-ta-la-nguoi-te-bac/2961738/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.