Sáng hôm sau, khi người ta đã thức dậy hết thì lúc này, cô mới chịu về phòng mình ngủ. Còn chẳng quên dặn dò bọn họ cứ nghỉ ngơi giống mình đi. 
Vương tử đành phải thượng triều một mình, xin nghỉ bệnh giúp cô. 
Nhưng sau khi về phòng, Yên Chi nằm trên giường mà chẳng tài nào ngủ được. Đầu óc cứ nghĩ đến những lời thật lòng mà mọi người nói tối qua. Lúc cây bút quay trúng mình, cô đã chơi ăn gian bảo mình là trọng tài nên không cần tham gia thử thách. 
Nằm cuộn tròn trong chăn, cô ôm gối đầu, hai mắt mở to, miệng bất giác lên tiếng: 
- Người trong lòng mọi người, đều là mình sao? Sao lại thích mình? Mình có tốt lành gì đâu? Tất cả đều tại hào quang nhân vật chính. 
Cô tự hỏi rồi tự trả lời. Phiền thật, chán quá. Không đi thượng triều thì cô cũng chẳng có việc gì làm. Yên Chi suy nghĩ một lúc rồi ngồi bật dậy, tự thay một bộ y phục mới gọn gàng hơn. Không cài trâm, không trang điểm, cứ như vậy mà bước ra ngoài. 
- A Manh, Hoàng Ân! - Cô tự gõ đầu mình. - À quên mất! Họ đang ngủ mà. Có mỗi mình thức khuya quen rồi ấy. 
- Quận chúa có việc gì sao ạ? - Một đám nô tài khác đến hành lễ. 
- Không có gì, ta rời phủ một lát. Bảo mấy tên thị vệ không cần đi theo. 
- Vâng. Quận chúa, Hồ thừa tướng mới sáng sớm đã đưa Nguyên bà bà đến đây ạ. 
- Sắp xếp phòng rồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-ta-la-nguoi-te-bac/2961665/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.