Sáng sớm ngày hôm sau, Yên Chi nửa tỉnh nửa mơ thức dậy. Định cự quậy một chút mới nhận ra mình bị ai đó ôm lấy. Quay đầu lại nhìn, hoá ra là Bình Ngọc. Trông hắn ngủ ngon nhỉ. Cô không kiêng nể gì, cứ vậy mà đạp phu quân của mình xuống giường. 
Một tiếng "bịch" lớn vang lên. Vương tử vừa tỉnh ngủ đã thấy đau điếng người. Hắn ôm lưng nhăn nhó mặt mày nhìn người nữ nhân đang nằm trên giường. Bốn mắt nhìn nhau, Yên Chi cũng không ngại sẽ làm hắn giận. Ngược lại với thái độ thờ ơ của cô, Bình Ngọc dịu dàng lên tiếng: 
- Nàng dậy rồi sao? 
- Ờ. - Yên Chi vẫn nằm đó nhìn chằm chằm vào vương tử, khiến hắn bối rối. 
- Giờ cũng muộn rồi... Ta sẽ sai người đến cáo lỗi với bệ hạ. Hôm nay, cứ ở phủ chuẩn bị cho hôn sự đã. 
- Trang trí hỉ sự cũng trang trí từ bao giờ rồi. Y phục trang sức cũng có đủ. Còn chuẩn bị gì nữa? - Cô chống tay gác đầu. 
- Ừm... Thế chúng ta dậy rửa mặt rồi dùng thiện trước đã. 
- Ta bỗng nhiên nhớ ra một chuyện. 
- Hả? Chuyện gì? - Vương tử đứng dậy, phủi phủi y phục. 
- Xuất thân của Ngọa quý nhân... 
Vương tử cười hiền rồi thở dài đáp lại. 
- Thư tín cũng mới được gửi về gần đây. Thuộc hạ của ta báo lại làng "Ăn Mày" đó đã không còn ai sinh sống nữa rồi. Ta định dùng thiện xong sẽ nói với nàng, nhưng nàng lại hỏi trước. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-ta-la-nguoi-te-bac/2961653/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.