Cô chỉ đoán được biểu cảm của của Bình Ngọc khi biết chuyện này, nhưng không thể ngờ được hắn lại thẳng thừng hỏi toẹt ra như vậy.
- Sao huynh lại hỏi thế? - Tiểu Điệp bình tĩnh lại.
- Ta đoán. - Bình Ngọc cúi mặt xuống. - Vì hắn là người nam nhân đầu tiên của nàng, nên ta...
- Phải. Đúng thật là hắn. Nhưng như vậy thì đã sao? - Cô cười bất lực. - Vốn dĩ bây giờ cha đứa bé là ai cũng không hề quan trọng.
Bình Ngọc im lặng, sắc mặt buồn bã thấy rõ. Tiểu Điệp ngoài tìm cách an ủi hắn ra thì cũng đâu biết làm gì nữa.
- Ta đã từng hứa sẽ chỉ có một mình huynh, nếu như huynh giúp ta làm vài việc. Nhưng khi ấy ta không nói rõ là muốn huynh giúp ta chuyện gì, và giờ càng không giữ được lời hứa đó nữa rồi. Ta xin lỗi.
- Sao phải xin lỗi? Nàng vốn dĩ là quận chúa, còn ta là đích quận phu của nàng mà. Được ở bên cạnh nàng, ta đã mãn nguyện lắm rồi. Con của nàng, cũng là con của ta. - Bình Ngọc cười trừ.
- Đa tạ huynh. Thật ra ta cũng không tin rằng đêm đó mình đã làm càn. Cho đến khi biết mình có thai.
- Nàng vẫn chưa thị tẩm với các thiếp thất kia sao?
- Ta nghĩ huynh đã biết chuyện này nên mới hỏi Thừa Lãng có phải cha đứa bé không chứ.
- Ta chỉ là đoán bừa thôi. - Bình Ngọc bàng hoàng.
Bình Ngọc thật sự rất nhạy bén. Nếu như hắn là nữ nhân thì cô còn thấy dễ hiểu, nhưng đằng này hắn lại là một nam nhân. Nam nhân thì làm gì có giác quan thứ sáu như phụ nữ được. Đừng bảo đều là vì tác giả. Tiểu Điệp mệt rồi, không muốn nhắc đến chuyện này nữa.
- Dù sao chuyện ta có thị tẩm hay không cũng không quan trọng. Đứa bé này là con ai cũng chẳng cần quan tâm đâu. Việc trước mắt phải lo là chuyện triều chính và sức khoẻ của bệ hạ.
Nhắc đến bệ hạ, Bình Ngọc lại bắt đầu trở nên ấp úng:
- Tiểu Điệp, lúc nàng vừa đi thì thái y cũng vừa đến đó thay nàng chăm sóc cho bệ hạ. Bệ hạ có nói sau một trăm ngày nữa... sẽ thoái vị truyền ngôi cho nàng. Nàng...
- Cái gì? Ta ư? Nhưng mà... Ta... - Tiểu Điệp nhíu mày.
- Bây giờ nàng còn có thai, ta nghĩ bệ hạ sẽ đẩy nhanh chuyện này.
- Chuyện ta có thai thì sao?
- Bệ hạ vừa mới mất con. Nàng lại có hỉ, đây chính là chuyện tốt của triều ta.
- Ôi thật là... Nhưng huynh không muốn lên làm hoàng đế sao?
- Ta ư? Không. Ta chỉ muốn được ở bên cạnh nàng thôi. Làm hoàng đế gì chứ? Vả lại, nàng không thể hoà ly với trắc quận phu được. - Bình Ngọc nói ra câu này mà nhẹ như tênh.
Nhìn vào đôi mắt biết cười của hắn, Tiểu Điệp càng cảm thấy có lỗi hơn.
- Ta sẽ nói chuyện này lại với bệ hạ. Huynh cũng nên nghỉ ngơi đi.
- Tiểu Điệp à.
Hắn gọi nhưng cô không thèm ngoảnh mặt lại nhìn một cái. Đôi chân thoăn thoắt cứ vậy mà bước ra khỏi đây. Thật phiền phức! Chuyện mang thai đã đủ khiến cô cảm thấy khó chịu rồi, giờ còn thêm chuyện bệ hạ muốn nhanh chóng thoái vị nhường ngôi nữa.
Kể từ lần đầu tiên bước vào trong hoàng cung rộng lớn này, Tiểu Điệp chưa bao giờ có ý định sẽ giam bản thân ở đây cả đời. Làm vua, ngoài lo chuyện quốc gia đại sự ra còn phải tuyển tú nạp phi. Mà hậu cung dù phiên bản nam hay nữ đều sẽ có tranh sủng, mưu mô, đấu đá lẫn nhau. Tiểu Điệp tự thấy mình còn nông cạn, sợ không quản nổi cả hậu cung lẫn triều chính. Mọi thứ ở đây mà giao cho cô sẽ loạn cào cào lên mất!
Bước chân thật nhanh đến tẩm điện của nữ đế. Vừa bước vào cửa thấy bệ hạ đang ngồi trên giường, dáng vẻ tươi tắn nói chuyện với thái y mà Tiểu Điệp cảm thấy sắp có điềm không vui.
- Tham kiến bệ hạ. - Quận chúa hành lễ.
- Tham kiến quận chúa. - Thái y hành lễ.
- Được rồi, hai người không cần lễ tiết gì đâu. Chắc Bình Ngọc cũng đã nói với con rồi.
- Bệ hạ! - Tiểu Điệp chột dạ đứng phắt dậy.
- Khụ khụ! Trẫm thật sự rất mệt. Thánh chỉ dù chưa công bố thiên hạ nhưng mọi người ai ai cũng đều biết chuyện này rồi. Ngai vàng là nơi biết bao nhiêu người ao ước, sao con lại không muốn chứ?
- Thế làm hoàng đế tốt như vậy, sao bệ hạ lại muốn thoái vị nhường ngôi?
- Trẫm tuổi già sức yếu rồi. Tiểu Điệp à, chẳng lẽ phải đợi đến khi trẫm nhắm mắt lìa đời thì con mới đồng ý sao?
- Vi thần không dám! - Tiểu Điệp cúi đầu. - Bệ hạ, vi thần rốt cuộc có điểm nào ưu tú để ngài phải nhất quyết như vậy chứ?
- Cái ưu tú của con là sinh ra đã mang mệnh thiên tử. Còn là người có tấm lòng nhân hậu, anh minh, sáng suốt. Tiểu Điệp, con mà ngồi lên ngai vàng, có Bình Ngọc và Mộc Nan phò trợ thì địa vị của con vững vàng hơn bất kì ai hết!
Tiểu Điệp im lặng. Một người chỉ được cái xuất thân tốt hơn người khác vài bậc, may mắn hơn kẻ khác một chút, còn được bệ hạ dọn đường cho sẵn thì chắc chỉ có cô thôi. Biết sao giờ, vì cô là nữ chính mà.
Nghĩ đến mẹ của Hồ Yên Chi, cô lại cảm thấy tức cười. Bà ấy đối xử với con gái ruột của mình ở ngoài đời thì như một bệnh nhân tâm thần, dùng cách cực đoan nhất để chữa trị cho cổ. Còn Hồ Tiểu Điệp, một nhân vật giả tưởng thì lại nâng niu như bảo bối.
Bà ấy hối hận rồi, nên mới muốn bù đắp hết tất cả cho con gái mình. Nhưng tiếc thật, dù cô có là Hồ Yên Chi cũng không thích cách bù đắp này của bà ấy chút nào. Không hề!
- Bệ hạ, quân vô hí ngôn. Ngài thật sự chắc chắn muốn thần lên làm hoàng đế Phù Hoa Quốc sao ạ? - Tiểu Điệp nghiêm túc hỏi lại lần cuối.
- Trẫm chắc chắn!
- Thần hiểu rồi. Nếu đã vậy, vi thần xin tuân chỉ. - Tiểu Điệp quỳ xuống hành lễ. - Hy vọng sau này bệ hạ sẽ không hối hận vì quyết định của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]