Rời khỏi Tỉ Hy cung, hoàng đế không còn tâm trạng nào để nghĩ đến chuyện thị tẩm nữa. Nhưng nhắc đến Giai quý phi, Tiểu Điệp bỗng thấy thương xót cho chàng ta. Quả nhiên, nam nhân ở đây chỉ cần tỏ ra tội nghiệp một chút, cô liền muốn quan tâm đến họ.
Dùng thiện xong rồi, thì cứ bước từng bước thật nhanh đến Xuân Hành cung. Cung nhân đi đằng sau còn không đuổi kịp cô nữa mà. Ngay lúc này, cô rất muốn nói với chàng ta rằng "ta nhớ huynh".
Nhưng lúc nghĩ với lúc đã đứng trước mặt người đó rồi, thật khác biệt. Tiểu Điệp không hiểu vì sao mình lại đi nhanh như vậy. Mới đó mà đã đến trước tẩm phòng của Giai quý phi rồi.
Ánh chiều tà nhấp nhô trên mái ngói. Một màu vàng cam pha lẫn vào màu má hồng của Tiểu Điệp. Y phục hôm nay hai người mặc cũng thật hợp. Cô diện một bộ màu trắng nên thừa hưởng hết màu của ánh nắng chiều muộn. Còn Mặc Uyên, khoác lên mình bộ màu xám xanh nhạt, trông thật thanh lịch.
Ánh mắt ấy, ánh mắt của hai người nhìn nhau vẫn cứ như ở Hồ phủ. Ngây ngô, trong trẻo, một chút tình cảm nam nữ năm ấy đã từng gợn lên ở trong lòng. Giờ nhìn nhau thế này, cô vẫn có cảm giác như vậy. Tiểu Điệp tự hỏi, liệu giữa Bình Ngọc và Mặc Uyên, ai là người dịu dàng hơn?
Giai quý phi đứng đó cứ như đang chờ đợi, vừa nhìn thấy bệ hạ thì liền thất thần ngơ ngác ra một lúc. Nhờ cô tiến thêm một bước, chàng ta mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-ta-la-nguoi-te-bac/2961594/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.