Hoa bỉ ngạn mênh mông bát ngát, màu của máu, mê đắm, chết chóc, tuyệt vọng, đỏ đến yêu mị, quỷ quyệt…… 
Tần Phi Nguyệt nhìn biển hoa màu đỏ ấy, toàn thân đều không thoải mái, lần đầu tiên có thứ màu đỏ khiến hắn ghét đến thế! 
Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, sau đêm nay, mạng sống của Tần Phi Nguyệt sẽ từ từ bắt đầu héo mòn, nếu như tìm không được thứ để cứu hắn, vậy thì…… chờ đợi phía trước hắn chỉ có cái chết! 
Mộ Dung Cẩm lần nữa đỡ Tần Phi Nguyệt dậy: “Đi thôi!” 
Đạp lên biển hoa bỉ ngạn, mỗi một bước dường như nàng đều có thể nghe thấy tiếng run rẩy của linh hồn, nghe nói, hoa bỉ ngạn đại diện cho mỗi một người không muốn luân hồi, vậy một mảnh mênh mông này, rốt cuộc đã gi¬am giữ bao nhiêu sinh mệnh không thể nào luân hồi đây? 
Đi một đường dài, từ giữa trưa đi đến hoàng hôn, từ hoàng hôn đi đến đêm tối, nếu như không có nội lực mạnh mẽ chống đỡ, bọn họ sớm đã ngã xuống rồi! 
Đêm xuống, hoa bỉ ngạn dưới bóng đêm dần dần biến thành màu đen, thần bí như thế, kinh người như thế; ánh trăng tròn lên cao, mang theo làn sương đỏ đầy máu tanh, từng trận gió âm trầm, làm cho người ta không rét mà run! 
Phía đông rạng sáng, hai người ngồi nghỉ trên đất, nương theo ánh mặt trời mọc, Mộ Dung Cẩm tận mắt nhìn thấy từng đóa từng đóa hoa trước mắt nhuộm lên sắc đỏ của bình minh. 
Tần Phi Nguyệt nhìn mặt trời từ từ lên cao, trong mắt lướt qua một tia 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-sung-ta-y-hoang-hau/564097/quyen-2-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.