Tất cả mọi ngươi kinh ngạc nhìn Mộ Dung Cẩm, tựa như nhìn một ác ma vậy, thử hỏi có người nào võ công cao đến mức chỉ dùng tay không có thể siết một người thành mảnh vụn sao?
Những ám vệ kia hoảng sợ muốn chạy, nhưng Mộ Dung Cẩm sao có thể để cho bọn họ rời đi? Dây leo màu tím giống như có sức sống nhanh chóng trói bọn họ lại, trong nháy mắt biến thành một đống máu thịt mơ hồ trên mặt đất, đây mới thực sự là xương cốt không còn!
Đông Phương Triệt chấn động nhìn Mộ Dung Cẩm, xác vụn đầy đất làm cho hắn ghê tởm muốn ói, nhưng thứ càng làm cho hắn kinh hãi, vẫn là cách giết người như ma quỷ của Mộ Dung Cẩm: “Ngươi……”
Mộ Dung Cẩm hoàn hồn liếc nhìn Đông Phương Triệt: “Trở về nói với Đông Phương Khải, đầu của hắn, ta sẽ dùng để tế phụ thân ta! Kêu hắn chờ đi!”
Đông Phương Triệt kinh hãi nói không nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mộ Dung Cẩm trực tiếp từ sườn dốc bay xuống, sau đó trực tiếp nhảy vào vực sâu vạn trượng: “Không……”
Đường Trúc dắt theo Văn Tử Khiêm, trông thấy đầy đất toàn là máu tanh, còn có Đông Phương Triệt đang tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, Đường Trúc kinh hoảng: “Vương gia, tiểu thư nhà ta đâu?”
Đông Phương Triệt chỉ xuống dưới, nước mắt ướt cả vạt áo: “Nàng ấy nhảy xuống rồi!”
“Không!” Đường Trúc đau lòng muốn nhảy xuống ngay lập tức, Đông Phương Triệt lại sống chết ôm lấy nàng, giọng nói nghẹn ngào trầm khàn: “Cầu xin ngươi, đừng nhảy xuống, đừng mà! Ta không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-sung-ta-y-hoang-hau/564092/quyen-2-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.