“Hùng hoàng!” Đường Tố cười lạnh: “Ngươi cho rằng hùng hoàng có thể làm gì rắn độc ta thiên tân vạn khổ nuôi ra? Ngươi không phải là quá ngây thơ đấy chứ?”
Mộ Dung Gấm cầm kiếm: “Ta không thích nói nhảm, động thủ đi!”
“Hừ!” Đường Tố cười lạnh, nhưng lại không ra tay, mà phi thân rơi xuống bên cạnh Đường Trúc, một tay giữ chặt cổ họng Đường Trúc: “Mộ Dung Gấm, ta cho ngươi một lựa chọn thì thế nào? Dùng Vô Phong kiếm trong tay ngươi đổi một mạng tiện nhân này?”
“Tiểu thư, đừng!” Cảm xúc Đường Trúc càng thêm kích động, nàng là người duy nhất biết rõ Vô Phong kiếm quan trọng như thế nào đối với tiểu thư, nàng làm sao có thể so với một thanh kiếm tuyệt thế được?”
Tay nắm kiếm của Mộ Dung Gấm run lên, nhìn Đường Trúc khóc giống như một người nước mắt, nhịn cười không được: “Nha đầu ngốc, nhiều năm không thấy ngươi khóc như vậy, sao trong thời gian này lại nhiều nước mắt vậy?”
“Tiểu thư……”
Mộ Dung Gấm chậm rãi giơ kiếm trong tay lên, cắm nó ở bên cạnh chân, đùa giỡn cười khẩy: “Có bản lãnh tự mình tới lấy!”
Móng tay đen dài của Đường Tố đâm vào da thịt Đường Trúc: “Mộ Dung Gấm, ta không muốn nói nhảm cùng ngươi, nếu như không muốn mạng của tiện nhân này, hiện tại ta liền bóp chết nàng!”
Mộ Dung Gấm không trả lời, chỉ lôi kéo Sở Dạ từng bước từng bước lui về phía sau, một mực thối lui đến ngoài trăm thước mới dừng tay lại: “Khoảng trăm thước, ngươi có thể ở trước mắt ta mà cướp đi Đường Trúc, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-sung-ta-y-hoang-hau/564046/quyen-2-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.