🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhìn đội ngũ kia dướiánh mặt trời, cuối cùng biến mất ở cuối con đường, Mộ Dung Gấm khônglưu luyến chút nào xoay người: “Đóng cửa!”
Dương Hạo thọc Dương Phong bên cạnh: “Ai, ngươi có cảm thấy khí thế này của Mộ Dung tiểu thư rất xứng đôi với chủ tử chúng ta?”
Dương Phong liếc hắn một cái: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, nữ nhi đại tướngquân làm sao có thể gả cho chủ tử chúng ta? Trừ phi hoàng đế Thiên Khảilà người ngu!”
Dương Hạo sờ sờ mũi: “Nói không chừng chủ tử chỉ hy vọng hoàng đế kia là người ngu đấy……”
Đang lúc Dương Hạo nói chuyện, đột nhiên toàn thấn Dương Phong cứng đờ, mộtloại dự cảm xấu xuất hiện, sau đó trong nháy mắt biến mất tại chỗ. Dương Hạo cả kinh: “Làm sao ngươi……” Rồi hả?
Lời còn chưa nói hết, cảngười hắn cũng cứng đờ, nhưng động tác chậm một nhịp, vừa vặn bị ngườinhào tới, tiếng cười của nữ nhân giòn vang mang theo ác thú: “Ha ha!Dương Hạo! Bản công chúa đã bắt được ngươi!”
Người đến là một nữtử chừng mười bốn mười năm tuổi, gương mặt trẻ con tinh xảo khả ái, nhất là đôi mắt to, càng làm cho người khác mê muội. Nhưng trong mắt nữ tửbây giờ là ánh sáng tà ác của ác thú, hai tay níu lấy lỗ tai Dương Hạo,cũng không quản nam nữ khác biệt, thân thể trực tiếp nhào vào ngườiDương Hạo, trên mặt đều là nụ cười tà ác vì thực hiện được thành cônghành động của mình.
“Ai yêu! Cô nãi nãi của ta, sao người lại tới đây!” Dương Hạo bây giờ là có khổ không nói được, thật vất vả mới theochủ tử ra ngoài, cho là đã tránh được ma trảo của cô nãi nãi này, khôngngờ cư nhiên nàng đi theo! Đồng thời trong lòng cũng hận chết DươngPhong, cái tên khốn kiếp không nghĩa khí, rõ ràng đã nhận ra cũng khônghề cảnh báo hắn, một mình chạy trước. Lần sau hắn nhất định sẽ trừngtrị!”
“Hừ! Các ngươi cư nhiên len lén theo hoàng huynh ra ngoàichơi mà không mang bản công chúa theo. Quá ghê tởm, thiệt thòi ta bìnhthường coi các ngươi như anh em!”
Dương Hạo muốn khóc, nào cóngười anh em nào đem người ta giày vò chơi đến chết? Trong lòng cực hận, nhưng trên mặt lại không dám bày tỏ, nếu không nhất định hắn chết rấtthảm: “Công chúa, chúng ta là ra ngoài bảo vệ hoàng thượng, không phảilà ra ngoài chơi!”
“Bảo vệ hoàng huynh? Võ công mười các ngươi cũng đánh không lại hoàng huynh, ta xem là hoàng huynh bảo vệ các ngươi thì có!”
Sở Linh Nhi thở phì phò nói, nhưng mà thời điểm nhắc đến hoàng huynh mình, gương mặt vô cùng kiêu ngạo.
Dương Hạo vô lực tứ chi rũ xuống, bị Sở Linh Nhi đả kích thương tích đầymình. Bời vì nàng nói là sự thật, chủ tử quá mành mẽ, thuộc hạ bọn họcũng khó làm, hôm nay lại khiến cho người khinh bỉ……
Dương Hạonghẹn đỏ mặt, kêu rên. Công chúa, dầu gì người cũng là nữ, nên dè dặt,người đâm một cái vào mông nam nhân, người không cảm thấy hành động củangười khiến người khác giận sôi hay sao?
Sở Linh Nhi cũng mặc kệtrong nội tâm hắn kêu rên cái gì, một cưởng vỗ đầu hắn: “Nhanh dẫn đường đi, nếu không bản công chúa dùng đại hình!”
Dương Hạo khóc: “Công chúa, dầu gì người cũng đang ngồi lên người hạ nhân a!”
“Ồ!” Sở Linh Nhi lúc này mới phản ứng Dương Hạo đang bị nàng ngồi lên, vừanhảy lên thân, sau đó chân phản xạ đạp một đạp…… Dương Hạo liền liền bịnàng một cước đạp đi ra ngoài, đường đường là một đại ám vệ, giữa banngày bị té chỏng vó……
Sở Linh Nhi dí dỏm le lưỡi: “Ai nha! Ta không phải cố ý, cái đó, còn chưa phản ứng kịp, chân liền đá ra rồi!”
Dương Hạo đen mặt: Cô nãi nãi ngươi còn nói không phải cố ý hay sao?
Hoàng cung
Sở Dạ đang một mình tản bộ ở ngự hoa viên, nhìn phong cảnh xung quanh,không biết tại sao lại nghĩ đến nữ tử lạnh lùng kia. Khuôn mặt y hếttiểu yêu tinh hôm ở trong ôn tuyền kia thoáng xuất hiện, không khỏinhếch môi cười, thật đáng tiếc dung mạo tuyệt thế kia không biết đến khi nào mới có thể lại được thấy! Đột nhiên, chạm mặt một nữ tử yểu điệuđang đi tới, ngượng ngùng nhìn hắn: “Hiểu nhi tham kiến Sở hoàng!”
Sở Dạ định thần, nhìn nữ nhân trước mặt, hắn nghĩ hồi lâu cũng không nhớđược người trước mắt là ai, nhưng thấy nàng ăn mặc hoa lệ, phượng ngọcchỉ có công chúa hoàng thất mới được đeo, cũng đoán được thân phận củanàng: “Công chúa miễn lễ!”
Người tới chính là Đông Phương Hiểu,nàng cố gắng lấy bộ dáng tao nhã nhất của mình: “Sở hoàng một mình ở đây là muốn đi đâu sao?”
“Cô vương tùy tiện một chút!” Sở Dạ mày đẹp nhíu lại, hắn không thích loại nữ tử làm bộ cao nhã này, thấy phải rấtbuồn nôn. Mặc dù thân thể là công chúa cao quý thế nhưng hắn không nhìnra nơi nào của nàng ta có cao quý!
Đông Phương Hiểu xấu hổ cười một tiếng: “Chắc hắn Sở hoàng không quen hoàng cung, không bằng Hiểu nhi bồi người, như thế nào?”
“Không cần!” Sở Dạ không chút suy nghĩ cự tuyệt, dứt lời xoay người muốn đi.Đông Phương Hiểu muốn ngăn cản nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị mộtbóng dám lam sắc giống như gió cuốn vào, sau đó nhào vào ngực Sở Dạ,cười đùa: “Hoàng huynh, ta nhớ huynh muốn chết!”
Sở Dạ bất đắc dĩ nhìn Dln trong ngực: “Làm sao muội lại chạy tới nơi này?”
Sở Linh Nhi nhăn mũi đáng yêu: “Những người kia đều là lão hỗn đản thậtđáng ghét, hoàng huynh không ở đấy mỗi người bọn họ đều khi dễ ta, chonên ta thiên tân vạn khôt, bạt sơn thiệp thủy tìm đến hoàng huynh!” Nóixong còn nặn ra hai giọt nước mắt, hi vọng giành được đồng tình.
Sở Dạ xoa xoa đầu Sở Linh Nhi, lạnh lùng trên mặt giờ phút này thêm chútcưng chiều. Hắn làm sao không biết tính tình tiểu nha đầu này chứ, đoánchừng lại chọc họa ở Sở quốc chạy đến tìm núi dựa rồi!
Hai huynhmuội gặp lại đem Đông Phương Hiểu thành không khí. Đông Phương Hiểu nhìn thấy Sở Linh Nhi nhào vào ngực Sở Dạ trong nháy mắt lửa ghen rong lòngtrỗi dậy, nhất là nhìn Sở Dạ chẳng những không bài xích còn cùng nàngtình nồng thắm đượm. Nhất thời nàng ta hận không lập tức xông lên kéohai người ra được, người nàng ta_công chúa một nước xem trọng, cư nhiêndám giành cùng nàng? Đang trong lúc Đông Phương Hiểu định mở lời, lạinghe hai người nói chuyện, hoàng huynh? Xưng hô này khiến Đông PhươngHiểu nhất thời sững sờ, gương mặt ghen tỵ cũng biến mất, lấy lòng nhìnSở Linh Nhi: “Sở hoàng, vị này chẳng lẽ là công chúa Sở quốc?”
Sở Linh Nhi lúc này mới phát hiện ra bên cạnh còn có một người, cau màynhìn một thân ăn mặc, sau đó lại thấy dáng vẻ làm bộ lấy lòng, nhất thời chán ghét cau mày: “Ngươi là ai?”
Sắc mặt Đông Phương Hiểu lậptức cứng đờ, vất vả lắm mới duy trì được vẻ mặt của mình: “Ta là bátcông chúa của Thiên Khải, Đông Phương Hiểu!”
Vốn cho là nàng nói như thế Sở Linh Nhi phải khách khí một chút, lại không ngờ được nàng lại trả lời: “Không biết!”
Dứt lời, cũng không thèm nhìn nàng ta, một đường lôi kéo Sở Dạ đi, lưu lạiĐông Phương Hiểu đứng tại chỗ, móng tay cắm vào lòng bàn tay cũng khôngcảm thấy đau! Nàng ta là công chúa được hoàng thượng sủng ái nhất, bìnhthường đi tới đâu mọi người cũng nịnh nọt, đây là lần thứ hai nàng ta bị người không nhìn thế này. Lần đầu tiên là Mộ Dung Gấm! Đáng chết! ĐôngPhương Hiểu cắn răng, trong nháy mắt gương mặt thoáng hiện lên vẻ ácđộc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.