Chu Phong Thanh hoàn thành 3 bộ đề thì cũng đến thời gian của buổi tiệc tối.
Cô ăn mặc khá đơn giản không gây chú ý nhiều, là tiệc ở hồ bơi, ánh đèn mờ mờ ảo ảo. Chu Phong Thanh vừa tới đã bị Thẩm Giao Giao tới hạnh họe.
" Chà, phế vật mà cũng tới đây sao "
" Mày có giấy mời không đấy, đừng nói là lẻn vào đấy nhé "
Trùng hợp là Đới Hân cũng đi cùng Thẩm Giao Giao. Nghe Thẩm Giao Giao nói thế, thấy cô mặc đồ bình thường trên người cũng không có trang sức nhãn hiệu lớn gì, liền hếch cằm châm chọc.
" Chắc chắn là lẻn vào rồi, nói không chừng muốn ăn bám những người ở đây, chỉ là loại ti tiện bẩn thỉu mà thôi, gọi bảo vệ đến đuổi cô ta ra, khách khứa mà thấy thì sẽ mất hứng " Đới Hân một thân trang sức hàng hiệu, móng tay dài duỗi ra chỉ thẳng vào mặt cô.
Chu Phong Thanh cũng không tức giận, từ đầu đến cuối vẫn cười nhẹ nhàng.
" Chu tiểu thư là khách quý của tôi, người ngoài không biết còn tưởng Đới Hân cô là chủ tiệc không đấy chứ " Đới Hiên Di không biết là xuất hiện khi nào, Đới Hân không chịu thua liền châm chọc :" Ha, đều là loại kỹ nữ như nhau, đúng là vật họp theo loài "
Đới Hiên Di cũng không ngại rắc rối, bày ra vẻ ngứa đòn nhìn Đới Hân từ trên xuống dưới.
"Nói người khác cũng không biết xem lại mình, cả người đeo tấn kí trang sức sợ người khác nghĩ nhà cô nghèo khó sao, đẹp khoe xấu che, chẳng lẽ cô không mở miệng ra thì thôi vừa mở ra thì người ta liền biết não cô phẳng lì rồi "
" Cô----" Đới Hân tức giận muốn xì khói, từ bé đến lớn làm gì có ai dám nói cô ta như vậy chứ, cô ta được mọi người xung quanh cung phụng, ca ngợi nào có bị sỉ nhục như vậy.
Đới Hiên Di chẳng có chút hình tượng nào phẩy phẩy tay trước mặt, biểu cảm lộ ra ghét bỏ cúi đầu nói với Chu Phong Thanh :" Chu tiểu thư, cô có thấy ở đây có mùi không được tốt lắm không, chúng ta đi ra bên kia nhé "
Chu Phong Thanh không cảm xúc cũng không nói chuyện, Đới Hiên Di cho rằng cô đồng ý, liền đẩy cô rời đi.
Đới Hân tức tối, làm sao cô ta để yên được, cô ta bước tới giơ tay ra tính túm lấy tóc Đới Hiên Di, nhưng tóc còn chưa chạm cô ta đã ngã sấp mặt.
Đới Hân choáng váng không hiểu sao mình lại ngã.
Thẩm Giao Giao tri kỉ đỡ Đới Hân lên, ánh mắt mọi người đang chú ý đến cũng lần lượt rời đi. Do là tiệc ngoài trời nên té như vậy không thể không dính đất cát, toàn thân nhếch nhác, Đới tiểu thư mặt mũi nóng lên, sau ngày hôm nay tất cả mọi người đều sẽ cười nhạo cô ta.
Cô ta hận đứa con hoang đó !! Đới gia từ trước tới giờ Đới gia chỉ có mình cô ta, nó là tu hú chiếm tổ chim sẻ.
Thẩm Giao Giao liếc nhìn Đới Hân nhếch môi cười, ngu ngốc như vậy, cô ta mất mặt cũng đáng. Nhưng vẫn khuyên bảo cô ta mấy câu đại loại như, cô ta mới là phượng hoàng, chim sẻ thì vẫn là chim sẻ, phải làm Đới Hiên Di biết thân biết phận không dám tranh giành tài sản nhà họ Đới với cô.
Đới Hân thấy vô cùng hợp lí, tất nhiên sẽ nghe theo Thẩm Giao Giao nói.
Đới Hiên Di dẫn Chu Phong Thanh tới gian phòng riêng để tiếp khách.
" Chu tiểu thư, hân hạnh được gặp mặt " Đới Hiên Di thu lại dáng vẻ chửi lộn lúc nãy, tự nhiên trang nhã chào hỏi.
" Ừm, tôi không muốn nói nhiều, chúng ta làm một giao dịch công bằng " Âm thanh không chút sóng gợn, chầm chậm mà phát ra.
Đới Hiên Di đã được đánh tiếng trước người của Chu gia sẽ tới , Đới Hân ngu ngốc chọc vào tổ kiến lửa, lỡ người ta diệt hết họ Chu, chắc chắn là cô ta cũng không thoát.
" Em gái của cô có vẻ không an phận đâu "
" Chu tiểu thư, tôi biết, cô có cao kiến gì sao "
Chu Phong Thanh mỉm cười, đưa điện thoại cho Đới Hiên Di xem.
Đới Hiên Di nhận lấy đọc thông tin trên điện thoại, sắc mặt trầm xuống.
" Chu tiểu thư, ơn này Hiên Di tôi nhớ mãi, chắc chắn sẽ lấy ơn báo ơn, cảm ơn tiểu thư đã trượng nghĩa giúp đỡ " Đới Hiên Di đặt một tay lên ngực cúi đầu cực kì thành ý.
Cô chỉ mới bước nửa bước chân vào nhà họ Đới, vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác không dùng quen những thủ đoạn của nhà quyền quý. Làm gì có ai sẵn lòng giúp đỡ một người bình thường chứ.
" Lấy ơn báo ơn ---- chi bằng ngày hôm nay đi ".
" Bên chỗ tôi có một người cần bảo vệ, cũng không để cô làm không công, thù lao tương xứng ".
Vào giữa buổi tiệc, Chu Phong Thanh nhận được tin nhắn, chà Đới Hiên Di này cũng không phải dạng vừa.
Tiếng la hét từ ngoài hành lang truyền tới. Nụ cười của Chu Phong Thanh càng sâu hơn.
Hai cô gái không mảnh vải che thân ở trên giường, ở cửa còn có đám người tới hóng hớt còn quay phim chụp ảnh.
Hai người nhanh chóng giành dựt cái chăn duy nhất trên giường che đi cơ thể.Mà hai người này không ai khác là Thẩm Giao Giao Giao và Đới Hân, bọn họ kinh ngạc không biết loại chuyện này lại xảy ra trên người mình, rõ ràng là---.
Làm gì có tâm trí mà đi kiếm kẻ đầu sỏ, chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống.
Ngụy Nguyệt Vũ đứng trong đám ngưòi mà cười lạnh, người bạn mà cô ta dốc tim dốc phổi ra để đối xử tốt, lại muốn hại cô ta.
Ngụy Nguyệt Vũ rời đi, hỏi thăm người hầu Đới Diên Hi đang ở đâu, Đới Hiên Di tâm không loạn chui vào trong phòng 'tán gẫu' với Chu Phong Thanh, còn gọi thêm phóng viên tới.
" Tiệc của cô mà xảy ra loại chuyện này, không ngại sao " Chu Phong Thanh chống cằm hỏi vu vơ.
" Cô từng nghe qua câu, chỉ cần cô không ngại thì người ngại sẽ là người khác chưa " Đới Hiên Di cười vui vẻ, lợi dụng tốt chuyện này là có thể đổi lấy chút vị trí.
Thịt muỗi tuy nhỏ nhưng vẫn là thịt.
Ngụy Nguyệt Vũ gõ cửa, thấy Chu Phong Thanh cũng ở đó thì hơi bất ngờ nhưng vẫn quy củ chào hỏi.
" Cảm ơn tiểu thư Đới, có cơ hội nhất định sẽ báo đáp ".
" Tôi nghĩ cô nên cảm ơn Chu tiểu thư mới phải, tôi không phải vì cô ".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]