Chương trước
Chương sau
Chu Xung Thiên là chủ tiệm? Mô típ quen thuộc, cậu ấm nhà giàu mở tiệm bán đồ thì cũng rất bình thường nhưng cô cũng không nói gì, chỉ nhìn một cái rồi rời mắt đi.

Chu Xung Thiên thấy em gái mình nhìn chiếc đồng hồ kỉ niệm giữa hai anh em rồi chỉ im lặng.

Trái tim bé nhỏ thầm lặng vỡ nát.

Lúc tính tiền, người bán hàng kêu hôm nay là ngày tri ân của bọn họ, quý khách có duyên với cửa hàng chúng tôi, liền giảm 99% cho hóa đơn.

Chu Phong Thanh sầm mặt, không tiêu được tiền thì không làm được nhiệm vụ.

Còn có nghĩa lí gì nữa chứ, Chu Phong Thanh nhất quyết giành trả tiền.

Không cho trả liền đập tiền vô mặt họ.

Chu Xung Thiên nhìn cô bằng vẻ mặt cực kì đặc sắc.

Nhân viên bán hàng cũng không thua kém.

Bọn họ chưa bao giờ thấy đòi được trả tiền, thế giới của người giàu thật khó hiểu, à còn một câu quan trọng: đừng dạy người giàu cách tiêu tiền, bởi tiền có phải là của bạn đâu cơ chứ.

Sau đó đều là nỗi kinh hoàng của Chu Phong Thanh, Chu Xung Thiên dẫn cô đi khắp các cửa hàng nổi tiếng để mua đồ, mua sắm liên tục khiến đầu Chu Phong Thanh như sắp nổ tung.

Vác cái đống này về, thì liền biết được cảm giác bị quần áo đè chết là như thế nào.



Chu Phong Thanh bóp trán, kéo tay áo Chu Xung Thiên:" Em đói rồi, đi ăn đi ".

" Ừ ừ, em chờ thêm chút nữa " Chu Xung Thiên nhìn đống quần áo ở trên kệ, sau đó liền phất tay bảo nhân viên:

" Lấy hết đi, trừ màu này ra ".

Đống đồ ở đây ít nhất cũng khoảng 200 bộ, còn chưa tính đống phụ kiện đi kèm như kẹp tóc, khuy áo,...

Ba mẹ ở nhà biết anh hoang phí thế này có đánh chết anh không thế?

Phá gia chi tử tiêu tiền như nước lũ.

Chu Xung Thiên đập tiền lên người em gái mình rất sảng khoái, rất vui vẻ.

Quản lí cửa hàng như mở cờ trong bụng, nhiệt tình giới thiệu thêm vài bộ sưu tậm.

Hai bên đều vui. Riêng cô thì không, đi mua sắm thật kinh khủng.

Block!

Cuối cùng, Chu Xung Thiên vẫn mua thêm vài bộ sưu tập nữa rồi dẫn cô đi ăn.

Mẹ ơi, được giải thoát rồi, tự do rồi!

Đây là lần đầu tiên Chu Phong Thanh ăn mì tương đen, cô ăn gì không quan trọng nuốt được là được, nhưng bây giờ cô sẽ có chân ái của cuộc đời đó là ---- mì tương đen.

Quá ngon rồi, pơ phệch.

Cô vừa thưởng thức mì, vừa ngắm cặp đôi nhân vật chính.

Thế giới thật đúng là tròn, Ngụy Nguyệt Vũ và Mạc Thủy đang ngồi đối diện nhau, nhưng có vẻ cũng không tình tứ gì lắm.

" Vương gì đó ơi, nếu nam nữ chính không yêu nhau thì có sao không " Đầu não của Chu Phong Thanh hỏi hệ thống.

"Đến cả tên tôi còn không nhớ mà dám đi hỏi tôi sao"

"Đó là hệ thống khác sẽ nói như thế nhưng tôi thì không, tôi sẽ trả lời mọi câu hỏi của kí chủ ".



Chu Phong Thanh biết hệ thống đang nặn ra một nụ cười giả tạo, mặc dù hệ thống cũng không có thân thể.

" Tôi cũng không biết trước giờ chưa từng có " câu này là đang trả lời câu hỏi củ aChu Phong Thanh.

" Vậy hỏi sếp lớn của các ngươi đi " Chu Phong Thanh tiếp tục giao tiếp với hệ thống.

" Em thất thần gì thế, tập trung ăn cơm nào " Chu Xung Thiên thấy em mình ngừng đũa liền nói.

" Em biết rồi " Chu Phong Thanh quay về trạng thái ban đầu của mình mà ăn tiếp.

Một cô gái cách đó không xa đang cầm ly rượu vang, ánh mắt đầy lửa hận kia như muốn nuốt chửng Ngụy Nguyệt Vũ.

Thanh mai tiện nghi của Mạc Thủy, Tuyết Liên.

Ai da, phiếu cơm của ta sắp bị bắt nạt rồi.

Chu Phong Thanh nhìn Chu Xung Thiên đang cắm cúi ăn có vẻ là không quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

Cô nhìn anh trai của mình nói:" Anh, muốn làm người tốt không? "

" Không muốn " Chu Xung Thiên không thèm ngẩng đầu lên đã trả lời.

" Làm người tốt đi ".

" Sao thế " lúc này Chu Xung Thiên mới ngẩng đầu lên.

" Anh thấy cô gái bên kia không " Chu Phong Thanh hướng mắt về phía Ngụy Nguyệt Vũ.

" Không thấy, mắt mù rồi " Chu Xung Thiên khó hiểu, bình thường em gái anh ta đâu thích xen vào chuyện người khác đi.

Chu Phong Thanh nói nhỏ, chỉ đủ hai người nghe thấy, đại loại là muốn anh trai diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân cực ngầu, cực bá cháy.

" Hả? " Em gái anh lại kêu anh làm cái trò trẻ con này?

" Bộ mô hình máy bay vũ khí của Ams, làm hay không làm? " Chu Phong Thanh nhấp miếng nước lọc rồi nói.

" Quân tử nhất ngôn, anh đi ngay đây " Chu Xung Thiên đứng dậy, giống như muốn đi ra ngoài rửa tay.

Tuyết Liên thấy cảnh hai người kia ngồi ăn cơm trong đầu đã tự tưởng tượng ra một đống kịch bản cẩu huyết máu chó ngập đầu rồi.

Lúc này cô ta cũng tiến lại gần, trên tay nắm chặt ly rượu vang, bước nhanh đến chỗ Ngụy Nguyệt Vũ, tay đã giơ ra giả vờ loạng choạng vài cái rồi nhắm chuẩn làm sao để hất trúng mặt người phụ nữ ti tiện kia, dám quyến rũ Mạc ca ca.

Nhưng làm sao mà nhanh bằng tốc độ của Chu Xung Thiên, anh bước đến gần vừa đỡ lấy cánh tay Tuyết Liên đủ để cô ta không ngã, vừa chắn trước người Ngụy Nguyệt Vũ, không thể tránh khỏi bị rượu tạt ướt áo sơ mi trắng, lộ ra một số đường cong gợi cảm.

" Anh có sao không thế " Ngụy Nguyệt Vũ hoảng hốt đứng dậy, đưa chiếc khăn tay trên bàn cho Chu Xung Thiên lau, rồi nói cảm ơn với anh.

Chu Xung Thiên cũng rất đàn ông hỏi:" Cô không sao đấy chứ? ", anh chỉ hỏi Ngụy Nguyệt Vũ, cinf không thèm quan tâm Tuyết Liên. Sự việc này trong mắt Tuyết Liên, Ngụy Nguyệt Vũ càng giống loại đĩ điếm chuyên đi quyến rũ ngưòi khác.

Ánh mắt ngày càng bùng cháy hơn.

" Tôi không sao, xin phép, tôi đi trước đây " Chu Xung Thiên ôn tồn lễ độ mà gật đầu chào hỏi, rất ra dáng một quý ông lịch lãm.

Từ lúc Chu Xung Thiên xuất hiện chỉ nhìn mỗi Ngụy Nguyệt Vũ, trong mắt hắn không còn chứa một ai khác, điều này làm Mạc Thủy khá bức bối.

Chu Phong Thanh tất nhiên càng vui mừng, cô cứ thích loại thủ đoạn này mà chỉnh chết hắn ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.