Chương trước
Chương sau
Điền Ngọc Ninh không cười còn đỡ, vừa cười liền bị Giai Tịnh chú ý tới, Giai Tịnh nhướng mày, giọng điệu thờ ơ, "Đã đến lúc thực hiện lời hứa rồi, phó chủ nhiệm Điền." Điền Ngọc Ninh chỉ lo hâm mộ ghen tị hận, đã quên mất chuyện cá cược giữa hai người! Tư Thần Xuyên ở đây, Điền Ngọc Ninh bất luận thế nào cũng không để mình xấu mặt! Tuyệt đối không bao giờ!

Cô dứt khoát mặt dày, hai tay buông ra, "Cá cược gì? Tôi đã nói gì rồi?" "Phó chủ nhiệm Điền, sao cô có thể như vậy chứ.." Y tá ở bên cạnh không nhịn được mở miệng nói, "Vừa rồi chính cô đã nói, nếu chị gái này có thể cứu sống Tư lão tiên sinh, thì cô quỳ xuống dập đầu với cô ấy, ngay cả vị trí phó chủ nhiệm cũng có thể không cần.."

"Có không?" Tôi có nói vậy không? "Điền Ngọc Ninh chết không thừa nhận," Chứng cớ đâu? "Đúng là người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch, một bác sĩ khác cũng không nhìn nổi nữa," Đúng là cô đã nói qua, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, nếu cô không muốn quỳ, ít nhất cũng nói xin lỗi với người ta. "Dù sao thì lúc nãy cô nói chuyện với cô bé khó nghe như vậy.." Tại sao tôi phải xin lỗi? "Điền Ngọc Ninh không biết xấu hổ đến cùng, một bộ dạng ai làm gì được tôi.

"... "

Đúng là hết cứu rồi. Ngay khi tất cả mọi người không có cách nào với cô ấy.. Giai Tịnh lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhấc chân đá một cái, Điền Ngọc Ninh bùm một tiếng, quỳ xuống ngay tại chỗ. Tất cả mọi người đều không thấy rõ cô ra tay như thế nào, chỉ nghe được tiếng đầu gối va chạm với mặt đất, đủ đau.

" Mày, con nhóc chết tiệt này.. "Điền Ngọc Ninh đau đến mức môi run rẩy, đứng cũng không đứng dậy nổi." Thân là một bác sĩ, cứu người là thiên chức của cô. "Trong đôi mắt Giai Tịnh lấp lánh ánh sáng lạnh, âm thanh lại lộ ra chút lạnh lẽo," Dao trong tay cô dùng để cứu người, không phải dùng để giết người! "

" Cô, cô.. "Điền Ngọc Ninh giận đến phát run," Cô đừng hòng ngậm máu phun người trước mặt Thần gia, tôi không làm gì cả!" "Có làm hay không, muốn làm cái gì, mọi người trong lòng biết rõ!"

Đúng lúc này, viện trưởng nghe tin chạy tới, "Tư tiên sinh, lão gia tử không sao chứ? Xin lỗi xin lỗi, tôi vừa trở về từ buổi trao đổi học thuật.. A, đây là, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tiểu Điền, sao cô lại quỳ dưới đất vậy?" Điền Ngọc Ninh nhìn thấy viện trưởng, nước mắt lập tức tuôn lên hốc mắt, đau đến mức không đứng dậy nổi.

Phải biết viện trưởng rất coi trọng cô, lúc trước còn ở trước mặt không ít bác sĩ khen ngợi cô, để mọi người lấy cô làm gương. Cô vừa định mở miệng tố cáo, liền nghe thấy âm thanh kinh ngạc của viện trưởng.

"Tịnh nha đầu, sao con cũng ở đây? Còn mặc quần áo vô trùng nữa? Con, không lẽ con là học sinh trung học đã phẫu thuật cho Tư lão tiên sinh? Trên đường đến ta đã nghe nói qua.. Nói như vậy, Tư lão tiên sinh không sao rồi?" Tất cả mọi người nghe thấy lời của ông, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

Viện trưởng Khâu không chỉ biết tiểu nha đầu này, trong lời ngoài lời, dường như còn rất khẳng định y thuật của cô? Thấy không ai trả lời ông, Viện trưởng Khâu càng nghi hoặc, "Đây, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tịnh nha đầu, con nói nghe xem."

"Bác Khâu." Giai Tịnh nhìn thấy ông, lên tiếng chào hỏi, "Không có việc gì, chỉ là sau này không muốn gặp cô ấy trong ngành này nữa." Viện trưởng nhìn thoáng qua Điền Ngọc Ninh, lại nhìn Giai Tịnh, "tiểu Điền đã làm gì chọc giận con à?"

"Không phải tức giận." Giai Tịnh toát ra khí thế của cường giả, "Lần đầu tiên con nghe nói bệnh nhân suy tim xuất hiện viêm nội tâm mạc với rò rỉ van, có thể tiêm thuốc an thần với thư tâm thông."



"Cái này, tiêm vào tương đương với hồi quang phản chiếu, không đến nửa giờ, người này sẽ lìa đời!" Viện trưởng Khâu lập tức quay đầu lại nhìn Điền Ngọc Ninh.

Giai Tịnh không quan tâm mở miệng, "Chỉ có thể nói tiêu chuẩn nhận người của bệnh viện này quá tùy tiện." "Tiểu Khâu, sao cô không phẫu thuật cho bệnh nhân?" Viện trưởng lập tức truy hỏi. "Viện trưởng, bệnh tình lúc đó của lão tiên sinh vô cùng nguy cấp, chúng tôi cũng bất lực.."

"Bất lực, thì có thể tiêm thuốc trấn tâm và thư tâm thông sao? Cô biết rõ tiêm vào, cho dù là Hoa Đà chuyển thế cũng không còn cách nào! Cô là một bác sĩ, nhưng trong tình huống bệnh nhân vẫn còn hy vọng có thể sống sót, lại là người đầu tiên đưa ra án tử hình cho bệnh nhân! Sao cô có thể làm thế?"

Không đợi cô nói chuyện, Viện trưởng Khâu đã thất vọng nói, "Cô đi đi, bệnh viện Kinh Khang sẽ không giữ cô nữa, sau này trong ngành này, không cho phép cô bước vào." Loại người không quan tâm đến tính mạng của bệnh nhân, chỉ quan tâm đến tiền đồ của mình, không xứng làm bác sĩ!

Viện trưởng Khâu là hội trưởng Hiệp hội Y khoa Quốc gia, chỉ cần ông nói một câu, Điền Ngọc Ninh sau này đừng hòng ăn cơm trong ngành này. "Viện trưởng, cho tôi một cơ hội nữa đi, viện trưởng.." Tuy Điền Ngọc Ninh biết viện trưởng đuổi cô đi, là sợ Thần gia trách tội, hậu quả càng thêm nghiêm trọng.. Nhưng cô thật sự luyến tiếc không nỡ rời khỏi nơi này..

Chỗ này lương cao, mọi người đối xử tốt với cô, tiền đồ của cô vốn là một mảnh tươi sáng.. Tất cả đều do nha đầu chết tiệt này! "Mang người xuống đi!" Viện trưởng Khâu nói xong, quay đầu xin lỗi Tư Thần Xuyên "Thật sự xin lỗi, trước mắt xảy ra chuyện như vậy, Khâu mỗ vô cùng hổ thẹn, may mắn Tịnh nha đầu kịp thời ra tay, mới không gây ra sai lầm lớn!"

"Cô tên là gì?" Ánh mắt Tư Thần Xuyên nhìn trên người Giai Tịnh, âm thanh lành lạnh. Nhìn ra được anh ngày thường là người ít nói, ngay cả sắc mặt cũng lạnh nhạt như lời nói của anh. Giai Tịnh thoải mái đáp lại: "Giai Tịnh." "Cho tôi số điện thoại di động của cô." Tư Thần Xuyên đưa điện thoại di động của mình qua, bảo cô nhập số.

Giai Tịnh nhận chi phiếu trống, đương nhiên hiểu được ý của anh, nếu sau này lão tiên sinh xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, cô phải chịu trách nhiệm, bảo cô để lại phương thức liên lạc, cũng là vì để sau này liên lạc được. Cô cầm điện thoại di động của người đàn ông, ngón tay thon dài chạm vào màn hình, nhập một chuỗi số, sau đó nâng mí mắt lên, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn như tuyết, trả lại điện thoại di động.

"Lão tiên sinh nhiều lần mở ngực, sau phẫu thuật xương ức sớm trôi nổi, khép lại sẽ trở nên khó khăn, chi dưới bên trái cũng bởi vì tuần hoàn ngoài cơ thể, nhiều lần đặt nội khí quản xuất hiện đau bụng, đây đều là hiện tượng bình thường." Đừng để sau đó nói cô y thuật không tốt. Ánh mắt Tư Thần Xuyên miêu tả ngũ quan của cô gái, âm thanh trầm thấp, "Làm sao giảm bớt đau đớn?"

Giai Tịnh nhìn thoáng qua bảy tám chuyên gia tim mạch phía sau anh, "Những vấn đề nhỏ này, bọn họ có thể giải quyết, bác Khâu, không có việc gì con đi trước đây." "Ái, được.." Vào phòng thay đồ thay quần áo vô trùng, Giai Tịnh đội mũ bóng chày, đeo ba lô chuẩn bị rời đi. "Giai Tịnh!"

Trong hành lang dài của bệnh viện, Đường Thiếu Trạch đuổi theo bước chân của cô, "Tay phải không sao chứ? Lúc nãy tôi đã muốn hỏi rồi, tay phải của cô bị sao vậy? Hôm nay sao lại phẫu thuật tay trái?" Nếu không có vấn đề, một người thuận tay phải không thể hoàn thành phẫu thuật bằng tay trái.

"Không sao." Giai Tịnh giật giật cổ tay đau đớn, không quan tâm, "Tối qua đánh người đánh nhiều quá." Biểu cảm của Đường Thiếu Trạch lập tức trở nên phức tạp, "Cho nên, cô còn có thể đánh nhau.." Đây rốt cuộc là nhân vật thần tiên gì? Có thể dễ dàng lấy được thần dược giá trên trời, biết làm phẫu thuật, còn có thể đánh nhau..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.