Đồng Ân lại nói tiếp: "Nếu không phải cậu, xưởng nhỏ nhà họ sao có thể phát triển đến quy mô như bây giờ? Họ có thể dọn từ thành phố hạng 18 đến thành phố hạng nhất không? Bạch Bác Minh có thể trở thành người giàu nhất ở rìa thành phố K, còn không phải là do cậu ở sau lưng lặng lẽ ra sức! Nếu không với đầu óc kinh doanh của ông ta, không táng gia bại sản đã tốt lắm rồi! Còn người giàu nhất nữa?" 
"Cũng vì ông ta không có thiên phú làm ăn, hai ba hôm lại gây phiền toái cho cậu, hại cậu không thể không ở phía sau chùi mông cho ông ta! Nếu không với khả năng của cậu, người giàu nhất là cậu mới phải! Làm gì có chuyện của ông ta! Đáng tiếc mấy năm nay cậu vì bọn họ, cái gì cũng không để lại cho mình.." 
"Cái này có gì chứ." Giọng nói của Giai Tịnh có chút lười biếng, phảng phất, "Tiền, chỉ cần muốn kiếm, phút chốc là có." "Tớ chỉ là thấy tiếc cho cậu! Từ nhỏ đến lớn, bọn họ đem cậu ném cho bà nuôi, số lần về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay!" "Sau khi tìm được Bạch Tuyết Dung, lại đá cậu ra." "Lương tâm của họ đã bị chó tha rồi!" 
"Được rồi, không nói bọn họ nữa, chuyện của Ích Tâm Thảo cậu nhớ lưu ý giúp tớ, một cây không đủ." Giai Tịnh ngắt đề tài, "Chú ý buổi đấu giá gần nhất, có tin tức kịp thời thông báo cho tớ." "Yên tâm đi." Hai người lại nói vài câu mới cúp điện thoại. 
Đúng lúc này, điện thoại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-quay-lai-tu-thieu-cung-chieu-vo/2703433/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.