"Trường cao, hôm nay làm phiền cậu đích thân chạy một chuyến." Tống Giai Kỳ cảm tạ, nghiêng đầu nói, "quản gia Trần, chiêu đãi cậu ấy một chút." "Vâng, Ngô tổng mời theo tôi." Ngô Trường cao biết người một nhà bọn họ còn có việc muốn nói, nhìn Giai Tịnh một cái, nói vài câu khách sáo rồi đi theo quản gia Trần xuống. "Nào, chúng ta ngồi xuống nói."
Tống Giai Kỳ nắm tay Giai Tịnh, bảo Lê Thư Kỳ ngồi xuống. Một màn này nhìn vào trong mắt Lê Thư Kỳ, phảng phất như một cái gai đâm sâu vào trong lòng cô. "Kỳ Kỳ, mẹ giới thiệu lại, nó tên là Lê Giai Tịnh, là con ruột của mẹ và ba lưu lạc bên ngoài." Lê Thư Kỳ nghe được những lời này như sét đánh ngang tai.
Trước giờ cô luôn cho rằng cô gái này là họ hàng xa, đến vay tiền, không ngờ lại là con ruột của cha mẹ.. Chả trách cha mẹ đối xử tốt với cô như vậy! "Chuyện là như vậy, năm đó mẹ và ba con đi ngang qua một trấn nhỏ, nước ối bị vỡ, hết cách, chỉ có thể tìm bệnh viện y tế gần nhất sinh con."
Tống Giai Kỳ nhớ lại chuyện năm đó nói: "Bệnh viện y tế mà ba mẹ tìm được không có phòng bệnh đơn, y tá tạm thời sắp xếp cho mẹ đến một phòng ba người, nơi đó còn có hai phụ nữ mang thai khác đang chờ sinh." "Đến nửa đêm, trạm y tế không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên bị cháy." "Bởi vì khói quá lớn, không nhìn rõ phương hướng.." "Trong lúc bối rối, ba ôm một đứa bé, cho rằng đó là Tịnh Tịnh.."
"Thật ra, con là con của một sản phụ khác, không phải con ruột của hai ta." "Là ta đã ôm nhầm." Những lời này từng câu từng chữ, đánh tan phòng tuyến cuối cùng trên mặt Lê Thư Kỳ. Cô không thể tin được, cô và nhà họ Lê không có quan hệ huyết thống!
"Tịnh Tịnh bị người nhà họ Bạch bế đi, con của nhà họ Bạch bị một lau công nhặt đi nuôi, còn con, thì tới nhà họ Lê. Nếu không phải khoảng thời gian trước mẹ tình cờ nhìn thấy tin tìm người thân trên mạng, còn không biết năm đó ba gia đình đều ôm nhầm con!" Lê Thư Kỳ như sét đánh ngang tai, đầy kinh ngạc.
"Còn về mẹ ruột của con." Tống Giai Kỳ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chọn nói thẳng: "Ba mẹ đã cho người điều tra qua, bởi vì sau khi sinh xuất huyết nặng, thân thể quá yếu, đêm đó, cô ấy không thoát khỏi biển lửa.." Cái gì? Mẹ ruột chết trong đêm sinh con?
Trên mặt Lê Thư Kỳ hoàn toàn không còn giọt máu, không thể tin được mọi chuyện. "Cha ruột của con không rõ tung tích, không có manh mối gì." Tống Giai Kỳ nói đến đây, liếc mắt nhìn Giai Tịnh một cái, khoan dung nói: "Ba mẹ đã bàn với Tịnh Tịnh rồi, dự định để con tiếp tục ở lại nhà này. Từ nay về sau, nó là chị gái, con là em gái."
"Mấy năm nay ba mẹ nợ Tịnh Tịnh quá nhiều, tiếp theo ba mẹ sẽ dốc hết khả năng bù đắp cho nó, tuy con không phải là con ruột của ba mẹ, nhưng mấy năm nay ba mẹ đã coi con như con ruột, về sau con với chị chung sống hòa thuận, nhường cho nó một chút, bồi nó nhiều một chút, biết không?" Nghe thầy lời thiên vị của cha mẹ, Lê Thư Kỳ hoàn toàn không thể chấp nhận! Làm gì có em gái nào chăm sóc chị gái chứ?
Trong những năm qua, cô đã được tự hào về sự ra đời của mình, bởi vì cha cô là người giàu nhất trong cả nước, mẹ cô là một người đẹp nổi tiếng, năm anh trai của cô nổi tiếng có tài trong tất cả các ngành. Từ nhỏ mọi người đã nhường cô, lấy lòng cô, nịnh bợ cô..
Khi nào, đến lượt cô nhường cho người khác, lấy lòng người khác, nịnh bợ người khác? Tuy trong lòng rất không tình nguyện, nhưng lúc này, Lê Thư Kỳ sau khi cân nhắc tốt xấu vẫn phóng khoáng nói, "Chuyện này đối với con mà nói có hơi đột ngột, nói không buồn là giả."
"Sống trong nhà này mười tám năm, bỗng nhiên có một ngày, ba mẹ con yêu thương nhất chính miệng nói với con, con không phải là con ruột của họ.." Lê Thư Kỳ rũ xuống hàng mi cong vút, bộ dáng mất mát khổ sở kia, thoạt nhìn điềm đạm đáng thương.
"Không ngờ mẹ ruột của con từ ngày con sinh ra đã chết trong biển lửa, cha ruột không rõ tung tích, con chưa một ngày tận hiếu với bọn họ.." Lê Thư Kỳ nói đến đây, nước mắt không kìm được rơi xuống. Cô đưa tay lau đi, nắm bắt sự chua xót, tiếc nuối cùng khổ sở một cách vừa vặn.
"Ba mẹ, hai người bằng lòng tiếp tục thu nhận con, để con ở lại nhà này, con rất cảm kích, cũng rất thỏa mãn, hai người yên tâm, từ nay về sau, con sẽ cùng chung sống hòa thuận với chị!" Biểu hiện của cô rất chân thành, đôi mắt được nước mắt rửa qua vô cùng chân thành.
Nhưng Giai Tịnh từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Bạch, loại kỳ lạ khác thường gì chưa từng thấy qua, chỉ liếc mắt một cái, cô đã nhìn ra Lê Thư Kỳ đang nói những lời trái ý mình. "Chị, hoan nghênh chị trở lại nhà này." Lê Thư Kỳ dang tay ra, muốn diễn một màn tình chị em tình thâm. Ngại ánh mắt chờ mong của cha mẹ, Giai Tịnh vẫn thản nhiên lên tiếng, "Ừm, tâm ý nhận được rồi, ôm thì miễn đi." Lê Thư Kỳ cứng đờ tại chỗ.
"Xin lỗi, tôi không thích tiếp xúc cơ thể với người khác." Giai Tịnh từ trước đến nay lãnh đạm quen rồi, nhưng phản ứng cùng thái độ như vậy rơi vào mắt của Lê Thư Kỳ chính là đang làm màu, cố ý làm cho cô khó chịu, ra uy với cô, làm cô mất mặt!
"Tịnh Tịnh tính tình hơi lạnh nhạt, từ từ sẽ tốt thôi, sau này đều là người một nhà, Thư kỳ con cũng không cần khách sáo." Lê Thư Kỳ nghe vậy, mặt lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng ôn nhu đáp một tiếng, "Được." "Được rồi, không nói chuyện này nữa, ăn cơm tối trước đi!" Tống Giai Kỳ nhìn đồng hồ: "Tịnh Tịnh, con đói bụng rồi nhỉ, chỉ lo nói chuyện, quên ăn cơm rồi!"
"Bữa tối hôm nay là do ba và mẹ con làm, nếm thử hương vị như thế nào?" Lê Cẩm Hòa cười tủm tỉm nói với Giai Tịnh, "Nếu có thứ con không thích, cứ nói cho ba mẹ biết, ba mẹ điều chỉnh lại." Trên bàn ăn bày đầy đủ các loại mỹ vị, nghe thấy là Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kỳ tự tay làm.. Trong lòng Lê Thư Kỳ chua xót.
Phải biết trong nhà chỉ riêng đầu bếp đã có bốn vị, làm gì cần Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kỳ tự mình xuống bếp? Nhưng hôm nay, bọn họ lại vì Giai Tịnh mà phá lệ!
Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kỳ liên tục gắp thức ăn cho Giai Tịnh, chỉ chốc lát sau, trong mâm, bát của Giai Tịnh đã đầy. Tuy bọn họ cũng chăm sóc cảm giác của Lê Thư Kỳ, gắp cho cô không ít thức ăn, nhưng Lê Thư Kỳ phát hiện, số lần bọn họ gắp cho Giai Tịnh rõ ràng nhiều hơn cô một chút. Điều này khiến cô ăn không biết hương vị.
"Tịnh Tịnh, mấy năm nay con chịu khổ rồi! Uống nhiều canh vào bồi bổ cơ thể." "Thịt cũng ăn nhiều một chút, con xem con gầy kìa.." Vú Trương đứng ở bên nhìn thấy Thư kỳ tiểu thư bị lạnh nhạt, không nhịn được đau lòng. Cũng may Giai Tịnh ăn cơm xong lên lầu, không ở lâu, Lê Thư Kỳ mới tìm được cơ hội nói chuyện phiếm với cha mẹ. Cô đi lòng vòng một hồi lâu mới cẩn thận hỏi, "Ba, mẹ, hai người thấy tin tìm người thân trên mạng, sao lại khẳng định chị là con ruột của hai người? Có tín vật gì không?"
Dù sao ai cũng muốn làm con gái của người giàu nhất cả nước.. Không thể dựa vào vài phần ngoại hình tương tự thì nhận định là có quan hệ huyết thống chứ? Lê Cẩm Hòa nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh đã cười giải thích, "Không có tín vật, chỉ là nhìn thấy trải nghiệm đêm Tịnh Tịnh sinh ra giống hệt đêm trong trí nhớ của chúng ta."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]