Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Thẩm Duyên không thể nghe thêm nữa, ông nhắm mắt lại, đứa cháu gái này a, suy cho cùng cũng là bởi vì năm đó ông không chú ý mới biến thành như vậy.
"Ăn nói hàm hồ!"* Thẩm Duyên bất chợt mở mắt, lạnh lùng nhìn Thẩm Phi Lan.
[*] nguyên gốc là "bất tri đạo sở vị", tức là không biết đạo nói chuyện, là một người có học thì phải biết ăn nói sao cho khôn khéo, cũng giống như đạo lí "Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau." của Việt Nam. Tiếu thấy ngụ ý của câu này khá giống với "Ăn nói hàm hồ", tức là nói mà không cân nhắc, chưa chính xác, khiến người khác dễ hiểu lầm nên sử dụng. Mọi ý kiến đóng góp vui lòng cmt.
Thẩm Phi Lan lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào, yên lặng đứng đó, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đừng nhìn Thẩm Phi Lan ở trước mặt người ngoài ra vẻ phu nhân, đứng trước mặt Thẩm Duyên chỉ dám co quắp, bộ dạng thật khiến người khác chướng mắt. Thẩm Tích Chu đảo mắt nhìn dáng vẻ im re như ve sầu mùa đông của Thẩm Phi Lan, lại nhìn một chút Cao Minh Triết, sau đó rũ mắt, che đi tia trào phúng dưới đáy mắt.
Thẩm Duyên đứng dậy:
"Xem ra Tuyết Trân cũng chẳng gặp phải chuyện lớn, vậy hai người tiếp tục ở lại đây chờ đợi đi!"
Dứt lời, Thẩm Duyên quay người rời đi.
Nhưng Thẩm Phi Lan sao có thể cam tâm nuốt xuống cục tức này, đặc biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-phuc-hac-trong-sinh-co-thieu-tu-trong/2847925/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.