Suốt mấy canh giờ trôi qua, Dụ Quyên cuối cùng đã tỉnh lại. Đầu óc choáng váng, trong lòng lại đau đến quặng lại khi nghĩ về cái chết của mẫu thân. Tất cả những biến cố khiến nàng rơi vào trầm tư, ánh mắt trống rỗng đón nhận mọi thứ xung quanh. Đôi mắt đỏ hoe vừa đảo qua liền nhìn thấy nam nhân nàng yêu nằm gục bên cạnh. Bàn tay thon dài của nàng mệt mỏi đưa lên mái tóc Long Dĩ Đàm, nàng muốn trong thời khắc cô đơn nhất sẽ có cảm giác có chàng kề bên. Nhưng bàn tay ấy lại chỉ dừng lại nơi không trung rồi nắm chặt tay thành nắm đấm lặng lẽ đưa xuống. Long Dĩ Đàm thân thể bất phàm vừa nghe thấy động tĩnh liền tỉnh giấc.
"Dụ Nhi, muội tỉnh rồi."
Long Dĩ Đàm ngồi kế bên cạnh nàng, cẩn thận bắt mạch cho Dụ Quyên. Có lẽ thân thể nàng không còn gì đáng lo mới khiến chàng thở phào nhẹ nhõm rồi nở nụ cười. Nếu là lúc trước, nàng sẽ rất mực trân trọng nụ cười ấy, bởi nó là nụ cười duy nhất dành cho nàng, là sự ôn nhu ấm áp nhất duy chỉ nàng cảm nhận được. Ấy thế, hiện tại nụ cười của chàng lại khiến Dụ Quyên hoài nghi nhiều điều. Nàng.. sau này sẽ lại có thể ngắm nhìn nó, nó.. sau này là thuộc về riêng nàng? Duyên trời sắp đặt mấy ai hay biết khổ đau này?
Dụ Quyên cố tình đánh mắt không nhìn, không thấy nụ cười ấy.
"Huynh mau về đi. Ta muốn ở một mình."
Long Dĩ Đàm không biểu hiện cảm xúc gì quá đặc biệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-nu-tuong-quan/2758943/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.