Dụ Quyên nhốt mình trong căn phòng đến mấy canh giờ. Nàng ngồi một góc, y phục co nhúm từng mảng, hốc mắt cạn khô, tóc rối bời. Thân xác nàng tựa như cánh bằng lăng lìa cành, mỏng manh lại tàn lụi. Dụ Quyên lúc này càng cảm thấu sự cô đơn đến đáng sợ của chính mình. Có lẽ vẫn là việc bày mưu tính kế trên chiến trường, thân chịu thương tích vẫn tốt hơn chia ly ngang trái. Có lẽ cưỡi ngựa giương cung đoạt mạng địch trên sa trường mới là định mệnh sớm được an bài của mình. Cũng có lẽ, ngay từ đầu không nên lưu luyến, không tiếc thương chẳng sâu đậm. Có lẽ bấy giờ cũng không thê thảm đến thế này nhỉ?
Dụ Quyên tự cảm thấy bản thân nực cười. Nhưng nàng đâu muốn như phụ thân, như ca ca đến chết vẫn oan uổng. Nhưng nàng đâu muốn cả đời ngồi trên yên ngựa. Là nàng lựa chọn nó, cố chấp với nó, giờ hối hận chỉ kịp làm lòng người thêm nguội lạnh.
Sau mấy canh giờ đứng bên ngoài sốt ruột, Thanh Nhi lớn gan sai người mở cửa. Đến khi vào lại thấy chủ nhân của mình thần sắc trắng bệch càng thêm hoảng hốt.
Dụ Quyên thở một hơi dài, vươn tay gạt dòng nước mắt còn sót lại trên gò má của mình rồi đứng phắt dậy. Nàng đưa tay chỉnh tề y phục, sau đó bước ra ngoài.
Bước đi của nàng không khoan khoái như mọi khi, nặng nề ảo não. Đám gia nhân trong nhà hành lễ rồi vội lui ra xa.
Sáng hôm sau, Dụ Quyên thân mang y phục màu lam gọn gàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-nu-tuong-quan/2758934/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.