Chuyện thành hôn giữa hai nước sớm đã được lan truyền rất xa. Đến cả Bách quốc xưa nay luôn bị khó xử bởi chiến sự hai nước cũng không giấu được niềm vui.
Dụ Quyên tự biết, kết cục này của nàng vốn không thể có bước quay đầu nữa. Nếu tên đã nằm trong cung, nàng thân là chiến sĩ tuyệt nhiên không thể không bắn. Nàng thầm nghĩ nếu phải đấu như thế, nàng sẽ dùng thân phận công chúa vương quốc Nhĩ Lạp an ổn mà sống, cũng sẽ dùng thân thế thật sự của nàng báo lại mối thù xưa.
"Có lẽ, chàng ấy sẽ bất ngờ lắm nhỉ?"
Nói rồi nàng lại tự mình cười nhạo chính mình. Chàng ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng, tựa như những lời chàng tuyệt tình nói ra lúc gặp nhau ở ngoại ô ngày ấy. Thế mà nàng lại không thể ngăn nổi bản thân thôi để tâm tới chàng.
Vài giọt rượu trượt theo cổ nàng rơi xuống thấm ướt một mảng vào y phục. Nàng không mấy để tâm đến nó, tiếp tục chìm đắm vào men say. Hương vị rượu có chút đắng, lại mơ hồ thoang thoảng vị ngọt bên trong. Trên thân cây bằng lăng đầy sắc tím ấy, một thân bạch y của nàng nằm trên nó, vùi chôn trong hương rượu mà Hạc Hiên gửi đến.
Trong cung điện lúc này chỉ còn lại nàng, không gian yên ắng đến lạ thường thế này lại không khiến nàng buồn tẻ.
"Đi rồi thật tốt, đi hết rồi thật tốt."
"Không còn ai xem ta tròn vai Thạch Anh công chúa kia nữa!"
"Ngươi tự mình hại mình như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-nu-tuong-quan/2758857/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.