Dụ Quyên tuy được bỏ lệnh cấm túc, tuy nhiên nàng tuyệt nhiên không có cơ hội tiếp cận với hoàng đế. Nàng biết chuyện này dĩ nhiên cũng do Long Dĩ Đàm sắp xếp. Chỉ đơn giản là không muốn nàng lại khơi lên sóng gió gì mà thôi.
Cũng có lúc Dụ Quyên tự hỏi, chàng ấy làm cách gì để có thể bảo hộ nàng sống đến ngày hôm nay. Nàng biết ngoài kia có vài kẻ đợi nàng như đợi một miếng mồi ngon, nàng há có thể vui vẻ đến mức tung tăng nhảy nhót cũng chẳng có ai quản nàng. Nhưng bất kể thế nào nàng cũng không thể điều tra chuyện này được.
Nàng tự nhủ chính mình nợ chàng ấy rất nhiều, kiếp này bọn họ lỡ duyên nên đành đứt đoạn.
"Kiếp sau ta báo đáp cho chàng nhé!"
Nàng thả từng cánh bằng lăng hoa vào mặt hồ kia. Cánh hoa mỏng nhẹ chỉ đủ sức gợn lên vài hồi sóng nhỏ, sau đó lại trả cho mặt hồ một khoảng không yên tĩnh.
"Kiếp sau trả."
Tiếng nói vang lên sau lưng khiến Dụ Quyên có chút giật mình. Âm thanh quen thuộc này đã lâu nàng không còn nghe thấy nữa. Dụ Quyên quay người lại, nàng không thể tin được ngước mắt nhìn thân ảnh cao lớn ấy. Năm năm không gặp, nàng tự nhủ trong lòng có chăng chỉ là cảm giác tội lỗi tột cùng với chàng ấy. Lại không thể ngờ chớp mắt nhìn thấy chàng ấy đến bên cạnh mình gần đến thế, trái tim nàng lại thổn thức vài nhịp. Chúng đập nhanh đến nỗi nàng không thể tự mình kiềm chế nổi, cảm giác đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-nu-tuong-quan/2758846/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.