Lục Ngạn nhìn thấy biểu cảm của Khúc Nhiễm, anh ta chú ý tới mọi thứ của cô, nhưng cô lại coi anh ta như không tồn tại.
Giống như bây giờ, cô khổ sở đến cỡ nào, người dẫn cô ra ngoài giải sầu là Lục Ngạn chứ không phải là Mặc Dịch Minh, nhưng người mà cô luôn nhớ nhung lại không phải người trước mắt.
Lục Ngạn biết rằng cô rất thích Mặc Dịch Minh, rất thích rất thích, trong mắt cô không có sự tồn tại của anh ta.
Có lẽ trước đây Lục Ngạn vẫn còn hy vọng rằng có lẽ trong lòng Khúc Nhiễm vẫn có mình, dù sao lúc nào cô gặp anh ta cũng vui vẻ. Nhưng bây giờ Lục Ngạn đã hiểu ra, cô đã trao trái tim mình cho Mặc Dịch Minh mất rồi.
Lục Ngạn ghen tỵ với Mặc Dịch Minh, ghen tỵ tuy rằng anh đến sau nhưng vẫn có được tình cảm của Khúc Nhiễm.
“Lục Ngạn, anh biết không? Vậy mà tôi lại có ngày nhớ nhung một người, nhớ đến phát điên luôn. Cũng muốn giữ lấy người đó, muốn ở bên người đó, cho dù không có cuộc sống hiện tại này, tôi cũng muốn ở bên người đó.” Khúc Nhiễm thì thào, vươn tay, nhìn thấy đầu ngón tay nhưng lại chảy nước mắt.
Dường như đầu ngón tay vẫn còn vương lại độ ấm của người đó, khiến người ta phải nhớ nhung, quyến luyến.
Đương nhiên là Lục Ngạn hiểu được cảm giác này, cũng bởi vì hiểu được nên anh ta mới thành toàn cho hai người. Bởi vì Lục Ngạn muốn thấy cô vui vẻ còn hơn có được cô. Nếu không có Mặc Dịch Minh thì niềm vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-hac-hoa/1162281/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.