Dứt lời, Cố Vi Vi xoay người rời đi.
Khúc Nhiễm mang vẻ mặt u sầu. Đúng là ngày nào Mặc Dịch Minh cũng về nhà nhưng thật sự là cô vẫn chưa muốn nói chuyện với anh. Bảo cô phải nói chuyện này như thế nào đây?
Đây chẳng phải ném cho mình một bài toán khó sao?
Một thân một mình về tới nhà, Khúc Nhiễm hiếm khi về nhà không lập tức vào trong phòng mà là ngồi trên sô pha ở phòng khách, ăn mấy món đồ ăn nhanh, trong lòng đã có chút chua xót.
Cô đã lâu không nói chuyện với Mặc Dịch Minh rồi, vậy thì giờ nên nói gì đây?
Không để cho cô tự hỏi quá lâu, ngoài cửa đã vang lên tiếng xe.
Trong lòng Khúc Nhiễm bối rối, phân vân không biết là nên trốn đi hay tiếp tục ngồi đây làm như không có việc gì.
Khi đang do dự, người đàn ông kia đi vào, mang theo vẻ mặt mệt mỏi.
Khúc Nhiễm sợ đến mức đồ ăn trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng “bịch”.
Mặc Dịch Minh nghe thấy, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời.
“Khúc Tiểu Nhiễm…”
Tốt rồi, giờ thì cô có muốn trốn cũng không được rồi. Khúc Nhiễm kiên trì, nhẹ giọng nói: “Chào buổi tối, tổng giám đốc Mặc.”
Khúc Nhiễm cúi đầu, còn Mặc Dịch Minh thì dùng một ánh mắt rực lửa nhìn cô. Mất một lúc sau anh mới di chuyển, đi về phía Khúc Nhiễm.
Một mảng tối che khuất tầm mắt của Khúc Nhiễm, trước mũi chân có thêm một đôi dép lê cho nam giới.
Đã bao lâu hai người không ở gần như vậy rồi?
Trái tim của Khúc Nhiễm dần nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-hac-hoa/1162275/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.