Không được, đúng là chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi là cánh mũi lại đau xót, nước mắt chợt rơi!
“Cha ơi, Mặc Dịch Minh, anh ấy, anh ấy muốn từ hôn!”
Vừa mới nói những lời này thì trái tim lại chua xót, Cố Vi Vi đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt, không biết là lớp trang điểm trên mặt mình đã phai đi chưa nữa.
“Mẹ ơi, có phải con tồi tệ lắm không, có thế nào thì Mặc Dịch Minh anh ấy cũng không muốn chấp mối hôn sự này? Chẳng lẽ con không xinh đẹp bằng một cô gái đến từ thôn quê hay sao!” Cố Vi Vi oán hận cắn răng nói, cơn đau khi móng tay xẹt qua bàn tay khiến cô ta hơi hồi tỉnh lại.
“Vi Vi, con nói gì vậy? Gì mà đến từ thôn quê chứ?” Bà Cố kéo cổ tay của Cố Vi Vi, nhẹ nhàng tách các ngón tay ra, đau lòng mà vuốt ve đầu của con gái mình: “Nói với mẹ đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của cha mẹ mình, cảm xúc của Cố Vi Vi bình tĩnh hơn nhiều, nói hết tất cả mọi chuyện cho cha mẹ nghe, nhân tiện còn thêm mắm dặm muốn, nói xấu Khúc Nhiễm một trận.
Nghe xong lời kể của Cố Vi Vi, sắc mặt của hai người đã không thể dùng từ tối tăm để hình dung được nữa, quả thật như bị khí đen bao lấy, cứ như là đang nhập ma vậy!
“Sao Mặc Dịch Minh lại dám làm như thế chứ!” Bà Cố đứng lên, cái khăn trong tay bị bà ta xé nát vứt trên mặt đất.
“Cậu ta nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-hac-hoa/1162273/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.