Mặc Dịch Minh lái xe như vũ bão suốt quãng đường, đầu tiên là đưa Cố Vi Vi về nhà, sau đó ngựa không dừng vó mà trở về nhà.
Anh cảm thấy đêm nay Khúc Nhiễm rất kỳ lạ, chẳng lẽ là anh đi quá lâu, không quan tâm đến cảm xúc của cô sao?
Mặc Dịch Minh trầm tư hồi lâu, sau này đi ra ngoài xã giao với mọi người nhất định phải đưa Khúc Nhiễm theo mới được, mặc kệ thế nào cũng không bỏ lại cô!
Vốn tưởng rằng mình gõ cửa một cái, sau đó ôm chầm lấy cô mà dỗ dành, thì cô sẽ vui vẻ. Nhưng mà anh đứng ở cửa đã lâu rồi, thế mà người ở bên trong chỉ lạnh lùng nói một câu rằng mình buồn ngủ, cũng không có động tĩnh gì nữa.
“Khúc Nhiễm, em mở cửa đi, cho anh vào được không?” Mặc Dịch Minh giọng khàn khàn nói, có hơi không vui: “Cho anh ôm một cái, xong rồi lên giường đi ngủ, được không?"
Mặc Dịch Minh đứng ở trước cửa nói chuyện giống như đá chìm đáy biển, không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ Khúc Nhiễm.
Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi đi về nhà.
Nghe thấy động tĩnh của Mặc Dịch Minh, Khúc Nhiễm rón rén đến cửa, như thể nơi này là nơi gần Mặc Dịch Minh nhất.
Ngày hôm sau, ngay lúc Khúc Nhiễm đang rối rắm không biết có nên rời đi trước hay không, không ngờ lại nhìn thấy bóng dáng của người nào đó trên bàn ăn.
“Em dậy rồi sao? Ăn sáng đi.” Mặc Dịch Minh nhìn đôi mắt Khúc Nhiễm có hơi đỏ lên, dáng vẻ giống như thức trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-hac-hoa/1162270/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.