Lúc hai người đi, chỉ có vẻn vẹn hai chiếc vali nhẹ tênh, thế nhưng khi trở về thành phố A, Mặc Dịch Minh tình nguyện làm người khuân vác, tay này xách một cái túi lớn, tay kia lại kéo vali hành lý.
Mặc dù khoảng cách chỉ là bước ra khỏi cửa đi xuống cầu thang ra bãi đậu xe, nhưng hành lý thật sự quá nặng.
Nhìn dáng vẻ có chút khó khăn của Mặc Dịch Minh, Khúc Nhiễm có hơi đau lòng, lén lút nhìn anh: “Anh… ừm… em có thể xách cái túi kia.”
“Không cần, em ôm cái ba lô nhỏ của em là được rồi.” Mặc Dịch Minh không thể nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là cúi xuống thổi sợi tóc đang bay lên của Khúc Nhiễm.
“A!” Khúc Nhiễm đỏ mặt lùi về sau một bước, giả bộ như không có gì sửa sang lại mái tóc của mình: “Đi thôi đi thôi, nếu không đi nhanh thì sẽ không kịp nữa đâu đấy!”
Nói xong, cô gái sải bước rời đi.
Khi Mặc Dịch Minh đang chuẩn bị bật cười vì Khúc Nhiễm thẹn thùng, thế nhưng lại nhận ra rằng mình đã bị tụt lại ở xa: “Này! Em chờ anh một chút!"
Một người cúi đầu tiến nhanh về phía trước, còn người còn lại thì xách theo bao lớn bao nhỏ thở hổn hển đuổi theo phía sau.
Cảnh tượng này không hiểu sao lại có chút buồn cười, nhưng chính vì sự tương tác kiểu này mà cả hai đã dần dần quen làm bạn với nhau, dần quen thuộc với sự ấm áp của đối phương.
“Khúc Tiểu Nhiễm, anh có một chuyện vẫn luôn muốn hỏi em.” Mặc Dịch Minh sắp xếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-hac-hoa/1162262/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.