“Đi thôi!” Mặc Dịch Minh mở cửa xe ra, kéo Khúc Nhiễm nhanh chóng chạy đến chỗ rừng cây.
Tên tài xế taxi chỉ là tạm thời ngất đi, hai người vẫn phải tìm một chỗ núp an toàn, mới có thể đảm bảo sự an toàn của mình trước khi cảnh sát đến.
Chắc hẳn rất nhanh người bên kia cũng sẽ nhận được tin tức, hai người càng phải trốn thật kỹ.
Mặc dù trái tim đã nhảy lên như sắp thoát khỏi lồng ngực của mình, nhưng mà Khúc Nhiễm cố gắng đè sự sợ hãi của mình xuống, từng bước một, kiên cường đi về phía trước.
“Tổng giám đốc Mặc, tay của anh…” Khúc Nhiễm che miệng, giấu tất cả sợ hãi vào trong lòng, nhưng lại khó che giấu được ánh mắt của mình.
Cô rất là nhạy cảm với máu, đặc biệt là…
Đặc biệt là các vết thương do bị dao chém, khiến cô nghĩ đến máu tươi bắn tung tóe sau khi bị rút dao ra khỏi người.
“Đừng sợ, tôi không sao cả.” Mặc Dịch Minh cố gắng giấu cánh tay đi, không cho Khúc Nhiễm ngửi được mùi máu tanh tưởi này: “Đừng sợ, không sao hết.”
Rõ ràng là Mặc Dịch Minh bị thương, nhưng mà anh lại dùng cánh tay không bị thương để mà an ủi Khúc Nhiễm.
Khúc Nhiễm cười khổ, nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực của anh, cứ như phải thế này cô mới có thể có cảm giác an toàn.
Mặc Dịch Minh dịu dàng nhìn cô, nhẹ giọng hát ru.
Tình cảnh lúc này của hai người, giống như hai người yêu nhau hỗ trợ nhau, dựa vào nhau khi lâm vào đường cùng, an ủi linh hồn nhau, xua tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-hac-hoa/1162243/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.