Vốn tưởng rằng cô chỉ có một cái valy nhỏ mà thôi, không ngờ rằng lại nhiều đồ như vậy!
Khúc Nhiễm cầm một cái túi nhẹ nhàng, còn Mặc Dịch Minh tạm thời được đảm nhiệm chức vụ ô-sin xách đồ.
“Cuối cùng cũng hiểu rồi!”
Mặc Dịch Minh còn chưa chuyển xong, Khúc Nhiễm đã trốn vào trong ghế phụ lái, nhìn lớp mồ hôi mỏng trên trán của Mặc Dịch Minh, khóe miệng của cô lơ đãng cong lên.
Nhìn thấy Khúc Nhiễm chơi điện thoại, Mặc Dịch Minh bất lực bỏ một đống đồ vào cốp xe, lái xe chạy tới khách sạn của mình.
“Anh vất vả rồi.”
Nhìn thấy Mặc Dịch Minh xách một đống hành lý, tâm trạng của Khúc Nhiễm rất tốt, cũng hơi có chút đắc ý.
Mặc Dịch Minh than thở, đưa Khúc Nhiễm đến căn phòng ở trên tầng cao nhất, ở trong căn phòng lúc ban đầu.
“À, đồ để đó đi, anh đi được rồi.” Khúc Nhiễm nhớ tới Mặc Dịch Minh bỏ rơi cô, để một mình ở lại thành phố A, giọng điệu lập tức trở nên không vui, trừng mắt nhìn Mặc Dịch, Minh, hai mắt thể hiện rõ sự ghét bỏ.
“Sao anh còn không mau đi đi?” Khúc Nhiễm cả gan nhìn Mặc Dịch Minh, hai tay chống nạnh như muốn tiếp thêm can đảm cho mình: “Không có chuyện gì thì đừng ở cùng với một cô gái như tôi, muốn đi đâu thì đi đó đi!”
Mặc Dịch Minh bất lực tiến lên một bước, dùng ưu thế tuyệt đối cúi đầu nhìn Khúc Nhiễm.
Cổ có hơi mỏi, nhưng mà Khúc Nhiễm không cam lòng, ngửa đầu, tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông xấu xa bỏ rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-hac-hoa/1162241/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.