Khúc Nhiễm cười lạnh, tay trái đưa xuống dưới đỡ nắm đấm, đùi phải dùng sức đạp vào bên phải của người đang xông tới.
Đánh nhau một lúc, Khúc Nhiễm dần dần cảm thấy thể lực của mình không đủ.
“Em gái nhỏ à, tôi thấy cô vẫn nên từ bỏ đi!”
Trong những người ở đây trừ Khúc Nhiễm, ít nhiều gì thì cũng có vết thương trên người.
Mặc dù Khúc Nhiễm vẫn đang kiên trì, nhưng mà cô vốn lấy tiến công làm chủ dần dần chỉ còn đỡ đòn, bờ môi bị cắn cũng lộ ra sự tái nhợt.
Thể lực của cô không thể nào lúc nào cũng dồi dào mà sẽ không hao hết được, ngày bình thường cô vô cùng kiêu ngạo về năng lực của mình, nhưng vào lúc này, đối đầu vớ nhiều người như vậy, cô cũng khó tìm được cơ hội trốn thoát.
“Nằm mơ đi! Đồ ngu ngốc!”
Khúc Nhiễm cắn răng, cô không nên tự tin như vậy, bây giờ ngay cả cách chạy trốn cũng là một vấn đề.
“Khúc Nhiễm!”
Tiếng đánh nhau cộng thêm tiếng kêu rên thảm thiết của đám người nằm trên mặt đất rất nhanh đã hấp dẫn người khác tới.
Nghe thấy có người gọi tên của mình, Khúc Nhiễm thoáng sửng sốt, nhìn về phía phát ra tiếng nói, thất thần một suýt, suýt thì bị đánh trúng.
Một người đàn ông chạy tới chỗ cô, phía sau là ánh sáng sáng chói.
“Bùm!”
Lục Ngạn dùng sức đá văng một tên côn đồ, bảo vệ Khúc Nhiễm ở sau lưng, cảnh giác nhìn chằm chằm mấy người trước mặt.
“Em có sao không?” Lục Ngạn lo lắng hỏi thăm.
“Đánh bại những người này trước đã.” Khúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-hac-hoa/1162238/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.