“Có thể cho các ngươi tự mình xử lý sinh nhật, còn chỉ để tiểu nha đầu đi vào hầu hạ, không cho người lớn đi vào quấy rầy.” Mạc Tiểu Thất ghé bên tai Hạ Viên nhỏ giọng nói: “Biết chúng ta không thích xem diễn, chỉ mời gánh hát xiếc ảo thuật đến đây múa diễn, còn chuẩn bị tiền sẵn cho các ngươi khen thưởng. Ta nói nè, cha nương các ngươi quả thật chu đáo. Nếu cha nương ta cũng có thể như vậy, ta cũng đâu đến nỗi....” Nói đến chỗ này bỗng dừng lại.
Hạ Viên nắn nắn bàn tay nhỏ bé Mạc Tiểu Thật, thấy thời gian này nàng càng ngày càng gầy, không khỏi thương tiếc, lại không thể nói cái gì, chỉ nói: “Hôm nay phòng bếp làm nhiều món, có mấy thứ tỷ thích ăn, chờ nếm thử nhé.”
Mạc Tiểu Thất là nữ nhi của Thị Lang đại nhân, năm trước được mười tuổi, đã định cho người, thời gian này đều trú ở trong nhà ít khi ra cửa, là Hạ Viên đưa thiếp con đến mời nàng dự sinh nhật, nên nàng mới đến. Hạ Viên nghe được cha nương của nàng khá đông nữ nhi, cả đám đều sớm gả cho người, lại gả Tiểu Thất cho điệt nhi nhà bà con xa của phu gia Đại nữ nhi, nghe đâu gia đạo nhà điệt nhi kia mặc dù tốt, nhưng tài cán bình thường, không xuất sắc lắm, Tiểu Thất vì việc này rầu rĩ không vui. Hạ Viên thấy thần sắc nàng hiện giờ buồn bã không vui, biết nàng muốn kể khổ, chỉ vì hôm nay là sinh nhật mình, nàng không thể làm mất hứng, thế này mới cố gắng nhịn nói. Không khỏi nghiêng đầu nghĩ đến tình cảnh của mình, cha nương yêu thương mình như thế, về chuyện hôn sự tương lai nhất định sẽ thương lượng với mình, đoán sẽ không hứa loạn với người. Theo điểm ấy, cũng mạnh hơn nhiều so với các cô nương khác trong phủ.
Đang thì thầm với nhau, tiểu nha đầu lại đến báo nói có Tưởng Hoa An đến đây, Hạ Từ và Hạ Viên vội cùng nhau đi ra ngoài nghênh đón. Tưởng Hoa An nói ra lễ vật, thấy Hạ Từ và Hạ Viên ra nghênh đón, cười chúc mừng bọn họ một tiếng, liền giao trang mực nghiên giấy cho Hạ Từ, lại lấy từ trong lòng ra hộp gấm nhỏ đựng vòng tay san hô nhét vào trong tay Hạ Viên nói: “Đây là tặng cho muội, muội nhìn xem có thích hay không. Nghe lão bản kia nói, không thích còn có thể đổi lấy vòng tay khác.” (Lão bản Trân Bảo Trai thật biết ý, nghĩ Tưởng Hoa An là lần đầu tiên tặng quà cho nữ hài tử, miệng vòng tay san hô này chỉ dùng dây đỏ kết đồng tâm kết nối, xưa nay là một trong những tín vật đính ước, có điều nếu như, nữ hài tử kia xấu hổ, thoái thác không muốn nhận lấy tín vật đính ước này quá sớm, Tưởng Hoa An cũng có thể nhận lại vòng tay này, mượn cơ hội nói nếu không thích có thể đổi vòng tay khác, như vậy cũng tránh cho hai bên xấu hổ).
Hạ Viên tất nhiên không biết nhiều như vậy, nghe được không thích thì có thể đổi, tất nhiên sẽ mở hộp gấm nhỏ ngay trước mặt Tưởng Hoa An, thấy là một chuỗi vòng tay san hô ôn nhuận thanh nhã, thích ngay lập tức, không khỏi cầm lấy nhìn kỹ, yêu thích không buông tay nói: “Woa, không nghĩ An ca ca sẽ chọn lễ vật, chọn vòng tay san hô này cũng rất tinh xảo.” Nói xong đeo vòng tay san hô lên cổ tay thưởng thức, mặc dù chê hơi lớn, nhưng vẫn cười nói cảm ơn.
Tưởng Hoa An thấy Hạ Viên thích, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Hôm nay Hoa Cái bọn chúng không thể về đúng ngày sinh của các ngươi, ta đây chỉ là đại diện biểu đạt tâm ý của bọn họ thôi.”
Hạ Từ cũng mở hộp giấy ra xem, thấy là nghiên mực Hương Mặc, cũng cười nói cảm ơn, ngoắc gọi tiểu nha đầu đang đi theo phía sau giúp mình nhận lấy, rồi cười kéo Tưởng Hoa An nói: “An ca ca nếu đã đến đây, vẫn nên đi vào ngồi một chút rồi đi. Nghe được nhiều ngày nay đều phải đến miếu Tử Mẫu duy trì trật tự, thật vất vả.”
Tưởng Hoa An cười theo Hạ Từ và Hạ Viên đi vào, thấy Hạ Từ và Hạ Viên mời tuy là các thiếu gia tiểu thư các phủ quen biết, có điều tuổi bọn họ nhỏ hơn mình nhiều, cũng không nói được gì nhiều, tính toán ngồi một chút là đi.
Đợi lúc Tưởng Hoa An vừa đi, Mạc Tiểu Thất liền đi sang đây xem vòng tay san hô trên tay Hạ Viên, “Chậc chậc” khen nói: “Thật tốt nha! Lần trước lão bản Trân Bảo Trai cầm vài vật dụng trang sức mới tới phủ chúng ta, nương ta cho chúng ta chọn một vật, có một vòng tay hơi tối hơn cái này chút, vừa hỏi rất đáng giá, ta nghĩ cho dù là nương ta chọn lấy cũng chưa chắc chắn sẽ mua cho ta, sẽ chọn một chuỗi vòng mã não. Đoán giá cái vòng này chắc rất đắt.” Nói xong phấn khích nhìn kỹ vòng san hô trên tay Hạ Viên, bỗng giật mình. Năm trước nàng đã định thân rồi, mẫu thân và tẩu tử tất nhiên đã dạy nàng một số chuyện, lúc này vừa thấy vòng tay san hô nút kết là đồng tâm kết, không khỏi rối rắm, đây là....? Không khỏi cẩn thận nói với Hạ Viên: “Viên muội, muội xem, đồng tâm kết này kết thật khá!”
“Đúng vậy, sợi dây này kết đồng tâm kết, nhìn rất đẹp!” Hạ Viên không hề hay biết, chọc chọc ngọc châu lưu ly chỗ vòng kết, rất thích, cười dài nói: “Viên hạt châu trong suốt này nhìn thật đẹp. Có điều bây giờ đeo hơi rộng, qua hai năm nữa lại đeo chắc cũng vừa vặn.” Nói xong cởi ra đặt vào hộp gấm nhỏ, để Hạnh Nhân giúp mình thu lại.
Mạc Tiểu Thất nhìn Hạ Viên, bỗng trầm tư, lúc trước sớm nghe nói Tướng quân phu nhân muốn định Hạ Viên làm nàng dâu, đừng nói hiện giờ người trong nhà vẫn còn đang gạt nàng, cũng đã hứa nàng cho nhi tử nhà Tướng quân rồi? Hôm nay Tưởng Hoa An đưa tới lễ vật, nhưng ở trong kinh thành này luôn có phong tục, đưa lễ đính hôn cho tiểu đệ đều do Đại ca đưa qua. Nhưng bây giờ thật không biết sẽ cấp nàng cho vị nào? Ấn theo tuổi, tất nhiên là hứa cho Tưởng Hoa Cái. Nhưng theo thần thái thường ngày của Hạ Viên, cũng không có dáng vẻ yêu thích nào với Tưởng Hoa Cái cả, thấy đối với Tống Thiểu Dương còn nhiều hơn, vậy.... Mạc Tiểu Thất không suy nghĩ sâu xa hơn, người lớn đã định tốt việc này, nữ tử gia nếu không nguyện ý cũng không có cách nào, nếu náo loạn, đó là không hiểu chuyện không hiểu lễ tiết, muốn bị phạt. Huống hồ lúc này cũng không tình nguyện vào ngày sinh nhật của Hạ Viên mà phá hư hứng trí (cao hứng vui vẻ) của nàng, nhất thời lại có cảm giác đồng bệnh tương liên, cũng thu lại tâm tình, nói đùa với Hạ Viên.
Sau khi thọ yến giả tán đi, Hạ Niên và Quý Thư cùng đi vào, cũng đều có lễ vật cho bọn họ, cười nói: “Lúc này chuẩn bị tiệc thọ thần toàn bộ đều do chính các con xử lý, cũng may làm cũng khá vui vẻ rộn ràng, nhưng tổ phụ tổ mẫu vẫn còn đang chờ các con đi qua vấn an, cũng đừng vui đùa mà quên.”
Hạ Từ và Hạ Viên đáp ứng. Đợi khi đến chỗ Hạ lão thái thái vấn an thì đã thấy đám người Lý Thiện đã ngồi ở đó, thấy bọn họ đến đây, tất nhiên là trêu ghẹo nói đã lớn thêm một tuổi rồi, đã là tiểu đại nhân rồi, qua hai năm nữa chính là đại nhân (người lớn),cũng biết chuyện hơn. Vì Lý Thiện thấy Hạ Viên thêu thùa càng ngày càng tinh xảo, lúc này kéo qua nói: “Đầu xuân sang năm cô nương Nghiêm gia sẽ vào cửa, bây giờ mấy loại châm tuyến gì đó còn chưa có đủ, con rảnh thì cũng giúp bá mẫu làm vài món được không?”
Hạ Viên tất nhiên đáp ứng, cười nói: “Bá mẫu không chê con làm xấu, tất nhiên sẽ giúp bá mẫu làm vài món.”
“Lúc trước sớm nhìn thấy nương con làm cái bình phong cấp trong phòng lão thái thái, ta nhìn thấy đã đẹp lắm rồi. Cũng muốn phiền nàng làm vài món treo bên cạnh đại sảnh yến khách, có điều bình phong bên cạnh đại sảnh có tới mười hai phiến, thật quá phí công phu, chắc nương con cũng không có thời gian làm. Bây giờ chuyện này giao cho con, con cứ chậm rãi mà làm, nếu không hiểu thì hỏi nương con, còn thời gian hơn nửa năm, đến đó chắc hẳn cũng đã làm xong.” Lý Thiện nhấc Hạ Viên ngồi lên ghế bên cạnh mình, dien dan """"cười nói: “Một mình con làm cũng không thỏa đáng, ta để Mẫn nhi và Ý nhi cũng giúp con làm. Các con xưa nay đã thêu thùa cùng nhau, lúc này cùng nhau làm bình phong này, cũng náo nhiệt. Hai mươi tư bức bình phong cho đại chính sảnh, cũng không thể để tiểu hài tử các con làm, bản thân đành phải cùng tú nương từ từ thêu. Vốn trên các lầu cũng có bình phong, những bức này cũng đã ố vàng, nhìn cũ rồi, cũng không thể dùng được. Muốn đi mua bên ngoài, nơi đó sao thêu tốt bằng mình chứ? Đành phải tự mình cực khổ?”
Hạ Viên cũng biết Hạ Thành là trưởng tôn tử Đại phòng, hôn sự này tất nhiên muốn làm nhìn tốt nhất, mọi chuyện Lý Thiện đều phải chú ý đến thể diện.
Qua năm, Hạ Thành đón Nghiêm Kiều vào cửa, lại tới Hạ Kỳ đính hôn, nạp sính lễ các loại..., mọi người trong Hạ phủ đúng là không ngày nào rỗi rảnh, một năm này cứ bận rộn trôi qua. Đợi đến lúc Hạ Bồi cũng định việc hôn nhân thì Hạ Từ và Hạ Viên cũng đã mười một tuổi.
Đầu tháng hai năm nay, trong cung đã chọn mười người đến Bắc thành quốc tham gia Đại hội Tú Phẩm Nam Bắc, Hạ Ý và Hạ Viên đều được chọn, mọi người trong phủ làm tiệc chúc mừng hai người các nàng, lại bàn bạc phái ai đi theo các nàng ra ngoài tốt. Đại thái thái suy nghĩ một lúc nói: “Tuy nói đến lúc đó trong cung cũng phái người hộ tống đi qua, nhưng nhiều người, sợ không chú ý đến nổi! Chúng ta cũng phải phái hai người có khả năng làm chân chạy lại hơi có chút công phu đi theo đi. Hạ Thủ võ công tốt, tất nhiên phải đi theo, còn một người khác, cần nên chọn một trong các tiểu thiếu gia ra một người.”
Vì mấy năm nay Hạ Từ đều đi theo Hạ Thủ học võ công, xương cốt cũng tráng kiện, lại nghĩ muốn tới Bắc Thành quốc nhìn một chút phong cảnh bên kia thế nào, lúc này liền đứng lên tự tiến cử, nói: “Con không xem như là đại nhân, đi theo cùng muội muội, làm chân chạy đi ra đi vào cũng tiện hơn những người khác. Nếu các ca ca đi, còn phải kiêng dè, ngược lại lại không tiện.”
Đang nói, Thượng Tiệp lại đến đây, nói trong cung ngoại trừ Quốc Sử đại nhân và Trưởng thị vệ, đã chỉ định Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan hộ tống các cô nương tham gia đại hội Tú Phẩm đến Bắc Thành quốc, đặc biệt đến nói một tiếng: “Mấy năm nay Hoa An và Hoa Khoan học võ, đã có thể đánh qua tiểu thúc bọn nó rồi, để bọn hắn hộ tống, cũng ổn thỏa.”
Mọi người nghe được là Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan hộ tống, tất nhiên cũng buông lỏng hơn, cũng đồng ý để Hạ Từ và Hạ Thủ cùng nhau bảo hộ Hạ Viên và Hạ Ý xuất môn.
Hôm kia Hạ phu nhân nghe được một câu nhàn thoại nói Hạ Viên đã hứa cho nhi tử phủ Tướng quân, bà trong lòng nghi hoặc, tìm Quý Thư hỏi, Quý Thư cũng thấy kỳ quái, nói: “Cũng không biết lời đồn đến từ đâu? Lại còn nói Viên nhi từ lúc chín tuổi đã lặng lẽ hứa cho nhi tử nhà bọn họ, con sẽ hỏi thăm là ai đã truyền ra lời đồn này!” Nghe được lời nói này của Quý Thư, lúc này Hạ phu nhân nhìn thấy Thượng Tiệp, lại nghi hoặc có phải là nàng truyền ra lời như vậy hay không..., lại không thể hỏi thẳng, trong lòng cố nhịn, mượn cớ kéo Thượng Tiệp đến trong phòng, nhìn thấy trong phòng không còn ai khác, giả vờ hỏi Thượng Tiệp: “Nghe đâu nhi tử nhà ngươi đã định thân rồi, lúc này sao lại cam lòng để bọn họ đến Bắc Thành quốc vậy?”
“Bọn chúng muốn định thân, ta là người cảm ơn trời đất trước đó!” Thượng Tiệp nghe lời nói này, than thở uất ức: “Hoa An hai mươi mốt, Hoa Khoan mười chín, bên dưới còn bốn đứa khác nữa, cũng phải sớm định thân, nhưng sáu đứa chúng nó cứ cãi nhau ầm ĩ, chính là không muốn định thân. Vì việc này, mà sầu chết ta.” Nói xong thấy Hạ Viên không có ở đây, cũng cười nói: “Bản thân ta xem trúng Viên nhi phủ các ngài, lúc trước đây muốn cầu thân, còn không phải vì một câu của Trưởng công chúa, nói cái gì không có công danh trong người không có tư cách đến cầu thân, chuyện này mới hạ xuống. Nếu nói đến các cô nương khác trong phủ, nghĩ Hoa An chắc không nhìn trúng, nếu nói là Viên nhi, chỉ sợ sẽ đồng ý. Mặc dù hai người bọn họ kém nhau những mười tuổi, nhưng ngài xem ta và Tướng quân, còn có Tử Hân và Tiểu thúc, còn không phải trôi qua tốt sao? Ta vốn định tìm cơ hội thương lượng với ngài và Hạ thiếu phu nhân một chút, muốn tìm biện pháp tác hợp cho bọn họ.”
“Cái gì, đòi cấp cho Hoa An?” Hạ phu nhân giật mình, lúc trước vẫn cho là Thượng Tiệp muốn hứa Hạ Viên cho Tưởng Hoa Cái, lúc này lại nghe ý tứ của nàng là cấp cho Tưởng Hoa An, không khỏi ngây ngẩn người. Lại nói tiếp, Tưởng Hoa An tuy lớn hơn Hạ Viên mười tuổi, nhưng làm việc ổn trọng, mặc dù tuổi không lớn, lại đã rất uy nghi, hơn nữa là trưởng tử, tương lai tự nhiên sẽ là Tướng quân đại nhân. Nếu Hạ Viên hứa cho hắn, so với hứa cho Tưởng Hoa Cái sẽ mạnh hơn nhiều.
Thượng Tiệp thấy vẻ mặt của Hạ phu nhân, che miệng cười nói: “Tự nhiên là nói cho Hoa An.”
“Việc này chờ Viên nhi từ Bắc Thành quốc trở về rồi bàn tiếp.” Hạ phu nhân vừa nghe là muốn cấp cho Tưởng Hoa An, cũng vừa lòng được bảy tám phần, có điều nghĩ Hạ Viên còn nhỏ, cứ cho là định xuống, cũng phải qua vài năm nữa mới có thể vào cửa, lại hơi do dự. Không biết việc này Quý Thư sẽ nghĩ thế nào.
“Tất cả nam nhân Tưởng gia đều phải lên hai mươi lăm mới đón dâu, đợi đến lúc Hoa An hai mươi lăm tuổi thì Hạ Viên cũng mười lăm, đến lúc đó nghênh vào cửa cũng vừa vặn.” Thượng Tiệp cười nói: “Nghe nói sáng mai Hạ thiếu phu nhân sẽ đến miếu Tử Mẫu phát cơm bố thí, sáng mai ta cũng đến miếu Tử Mẫu cầu bùa bình an cho Hoa An và Hoa Khoan, đến giờ ăn chay cùng Hạ thiếu phu nhân thương lượng một chút cũng được!”
Lúc này, Hạ Viên đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, vòng tay san hô hai năm trước Tưởng Hoa An đã đưa cho, lúc này đeo vào trên cổ tay, lại rất vừa vặn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]