Chương trước
Chương sau
Thì ra cha mẹ ruột đang đứng trước mặt tôi đây căn bản không phải là bố mẹ ruột mà là dì và dượng của tôi.

Còn người đàn ông đang khóc lóc này thực sự là người cha máu mủ ruột rà.

_______________

Nhà họ Khương.

Một trang viên phải lớn gấp mười lần cái biệt thự của nhà họ Thẩm.

Người hầu kẻ hạ ở khắp mọi nơi.

Hai bên đường từ cửa lớn đến nhà chính trồng toàn cây to cao vút.

Mặc dù tôi đã lớn lên trong nhà họ Thẩm tận 20 năm, nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế bản thân mình, bởi lẽ tôi chưa từng thấy qua khung cảnh này trước đây.

"Bố, trong nhà chúng ta còn có ai không ạ?"

"Không, ông bà của con đã qua đời vài năm trước rồi."

Không phải, tôi nhớ đã nghe qua chuyện bố tôi không phải là con trai duy nhất của nhà họ Khương, ông còn có một người anh trai nữa.

Đối với những nghi ngờ của tôi, bố tôi mỉm cười một cách miễn cưỡng.

"Con cứ coi như hắn đã chết rồi đi."

Đây là hận gì thù chi thế bố ơi?

Mà thấy bố không muốn nhắc đến, tôi cũng chủ động tắt đài.

"Chúng ta đi xem món quà mà bố đã chọn cho con nào."

Ngay khi tôi vừa trông thấy món quà gặp mặt của bản thân, hai mắt tôi liền sáng lên.

Chiếc váy mới nhất, độc nhất vô nhị trên thế giới của hãng C vừa ra năm nay.

Đây không phải là thứ có thể mua được bằng tiền đâu.

Nhìn vẻ mặt thích thú của tôi, bố tôi biết bản thân đã chọn đúng món quà cần chọn.

Được đà, ông liền kéo một cách dứt khoát tấm màn che phía bên kia.

Khoảnh khắc này, thế giới quan về người giàu của tôi đã được tiếp thu thêm một tri thức mới.

Trong căn phòng chính là đầy đầy ắp ắp những bộ lễ phục.

Những chiếc váy này đều là collection mới của các nhà mốt cao cấp khác nhau, và hầu như chúng đều là phiên bản giới hạn.

Một số thậm chí còn là hàng đặt riêng.

Thật lóa mắt, chúng khiến tôi một thoáng chẳng thể nhìn vào chúng được.

"Từ giờ trở đi, con sẽ mặc những chiếc váy này đến dự tiệc với bố. Bố muốn tất cả những người có mặt nơi đó đều phải đỏ mắt ghen tị với con."

"Trong gara cũng đã chuẩn bị cho con hơn 20 chiếc xe, bao gồm cả siêu xe và sedan (*),con có thời gian có thể đi xem thử một chút."

(*): Sedan hay saloon, là một loại ô tô chở khách mà thân xe đại thể chia làm ba khoang: khoang động cơ, khoang hành khách và khoang hành lý.



Vài ngày sau, bố tôi đưa cho tôi một tập tài liệu, trong đó có nội dung và danh sách tham gia buổi dạ tiệc từ thiện.

"Ninh Sơ, mấy ngày nữa có tổ chức từ thiện, đến lúc đó con cùng đi với bố đi."

Danh tính của tôi vẫn chưa được công khai nên chắc bố muốn công bố thông qua buổi dạ hội từ thiện diễn ra trong vài ngày tới.

Tôi nhìn thấy người nhà họ Thẩm có trong danh sách, đột nhiên cảm thấy hứng thú.

Tôi không biết thiên kim chân chính của nhà họ Thẩm khi nhìn thấy tôi sẽ có biểu cảm gì.

Vào đêm tiệc từ thiện, yến anh khắp chốn đều đến cả.

Tôi nhìn xung quanh, tìm kiếm con mồi của mình giữa đám đông.

Lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, khóe miệng tôi liền nở một nụ cười.

Tay cầm ly vang đỏ, chân hướng về phía đó mà bước tới.

Thẩm Du hôm nay ăn mặc rất đẹp.

Mặc dù phong thái giả tạo khiến người ta trông thấy cũng hết ý, nhưng lễ phục màu xanh lục này cũng giúp toát ra một chút khí chất của thiên kim nhà giàu.

Tôi giả vờ đi ngang qua, để Thẩm Du như tình cờ trông thấy tôi.

Cô ta rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, xong lại nhìn quanh, như để xem làm cách nào tôi vào đây được vậy.

"Làm sao mà cô lại có mặt ở đây được?"

"Tại sao tôi không thể có mặt ở đây được?"

“Có phải cô chèo kéo lão già giàu có nào đó để đi cùng ông ta đúng không?”

Lão già?

Bố tôi hai mươi hai tuổi đã có tôi rồi, mà ông năm nay mới ngoài bốn mươi thôi chứ mấy.

"Vậy mà cô lại nói đúng rồi, nhưng người ta cũng không lớn lắm, mới ngoài bốn mươi thôi."

Ánh mắt Thẩm Du đột nhiên trở nên khinh thường.

Vâng, kế hoạch đã định trước đang được thực hiện rồi đây.

Ngay khi tôi quay người chuẩn bị rời đi, sống lưng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.

"Ồ, thật xin lỗi, vừa rồi tay tôi không vững, rượu vang đỏ cũng không cầm chắc nữa."

Thẩm Du cầm trên tay chiếc ly rỗng rồi vô tội nói.

Những người xung quanh nghe thấy náo nhiệt liền nhìn hết về phía bên này.

Có vẻ như chốn náo nhiệt là chốn đông vui, người vây đến càng lúc càng đông. (*)

(*): Chỗ này tác giả dùng 看热闹的不嫌事大,耍猴的不怕人多 tạm dịch là "xem náo nhiệt không hiềm nghi chuyện lớn, khỉ làm trò chẳng sợ người tới đông", dùng để chỉ mọi người thích xem náo nhiệt, hóng drama không phải do mình gây ra đồ á.

Thấy đông người, Thẩm Du càng cao giọng hơn.

"Thực sự xin lỗi. Hay là tôi trả cho cô hai trăm, cô có thể dùng nó mua một cái váy mới."

Không ngờ Thẩm Du thế mà còn có thói quen mang theo tiền mặt bên người.

Tôi thấy cô ấy lấy ra hai trăm nhân dân tệ từ chiếc túi nhỏ, rồi nhét nó vào ngực tôi.

Vô cùng xúc phạm!

Những người có mặt ở đây thì bắt đầu xì xào thảo luận về trò hề này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.