Một bên khác, trong Ngưng Hoa Tông.
Thẩm Tang Nhược bật cười, đưa toàn bộ linh thạch trong túi trữ vật cho Vô Vi đạo nhân.
"Đây là số tích cóp của vãn bối, đa tạ ơn cứu mạng của Tông chủ."
Vô Vi đạo nhân vừa nhìn thấy linh thạch, mắt sáng rực lên.
Khóe miệng muốn kéo đến tận mang tai, nhưng vẫn cố ra vẻ nghiêm trang:
"Khụ khụ, người tu hành kỵ nhất là lòng tham, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, lão phu thấy đạo hạnh của ngươi còn non kém, những thứ này cứ để lão phu thay ngươi bảo quản."
"Tông chủ, người lấy hết linh thạch của người ta rồi, người ta lấy gì mà tu luyện sinh hoạt?" Tô Tịch Vũ nhíu mày.
Vô Vi đạo nhân hừ hừ, "Ai nói lão phu lấy hết, lão phu là loại người đó sao?"
Tô Tịch Vũ, Tống Vị Ngôn và Bạch Nhược An đều im lặng, dùng ánh mắt "Người chính là loại người đó" nhìn ông ta.
Vô Vi đạo nhân tức thì xù lông, "Lũ tiểu tử các ngươi có ý gì?"
"Chính là vì không có sư tôn các ngươi quản, các ngươi mới dám láo xược, không biết kính lão đổng lão như vậy!"
"Đợi sư tôn các ngươi tỉnh, lão phu nhất định phải cáo trạng!"
Thẩm Tang Nhược lúc này mới hiểu vì sao vẫn chưa gặp sư tôn của bọn họ, thì ra là người vẫn còn đang ngủ.
Vô Vi đạo nhân giận đến dậm chân, bới tung đống linh thạch, chia chúng thành hai phần.
“Lão phu chỉ lấy một nửa, giờ thì các ngươi hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-mang-toan-tong-phi-thang/3732622/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.