“Con làm cái gì vậy?!” Người phụ nữ tuổi trung niên hét lên một tiếng, chạy về phía Nghê Hồng Nguyệt ngã.
Mắt Nghê Hồng Nguyệt ngập nước mắt, thoạt nhìn vừa yếu đuối vừa đáng thương: “Nghê Miểu không thích con cũng là chuyện bình thường, con vẫn nên quay về thì hơn, không nên ở đây cản trở tầm mắt của mọi người.”
Cô ta vừa nói xong câu đó, Nghê Miểu nhận ra xung quanh cặp vợ chồng trung niên bắt đầu tràn ngập luồng sương đen nhạt màu.
“Nơi đây là nhà của con, con còn muốn đi nơi nào nữa? Nên đi cũng không phải là nó đi! Dì Chu! Đi thu dọn đồ đạc cho Nghê Miểu, bảo nó cút ra khỏi nhà của chúng ta!” Người đàn ông trung niên tức giận nói.
Nghê Miểu dựa vào lan can, cười như không cười nhìn Nghê Hồng Nguyệt: “Không ngờ được đấy, chị cũng có bản lĩnh lắm.”
Nghê Hồng Nguyệt cúi đầu, nhìn qua có vẻ như vô cùng tổn thương và đau lòng.
“Cô còn không biết xấu hổ đứng đó châm chọc mỉa mai, trước khi Hồng Nguyệt trở về tôi đã nói với cô ra sao? Không nghĩ tới sự bao dung của cô lại nhỏ nhoi đến vậy, một chút nhường nhịn cũng không có, cô hẳn nên thấy may mắn vì Hồng Nguyệt không bị thương quá nghiêm trọng, bằng không tôi không chỉ đuổi cô ra khỏi cửa đơn giản như vậy đâu.” Ánh mắt sắc bén của người phụ nữ trung niên nhìn thẳng vào Nghê Miểu.
Nghê Miểu buông tay, tiêu sái xách hành lý người làm đã thu dọn đi.
“Nể tình hai người cũng nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-la-bac-thay-huyen-hoc/2974117/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.