Cao Tịch Liệt mặt tối sầm, đồ điên từ đâu chui ra vậy? Người nhà Cố Tuyên Kiều, sao trông ai cũng như đầu óc có vấn đề thế?
Cố Thành Vi sợ vỡ mật vì Cố Quyên Nhĩ, vội vàng kéo cô lại phía sau: “Nhĩ Nhĩ, con điên rồi à? Đó là đạn đấy!”
Dù con có thể tay không xé cửa cuốn, nhưng con cũng chỉ là người bằng xương bằng thịt thôi, làm sao đấu lại đạn được?
“Bố à, tay không đỡ đạn vui lắm, bố có muốn thử không?” Lời nói của Cố Quyên Nhĩ lọt vào tai mọi người cứ như người bị tâm thần vậy.
Trong đầu Cố Tuyên Kiều hiện lên hình ảnh, chính là cảnh lão trọc Minh trong địa cung, viên đạn b.ắ.n vào da thịt rồi bị bật ngược trở ra.
Vừa rồi Cố Quyên Nhĩ đã đưa cho Cố Thành Vi một lá bùa hộ mệnh, có thể chống đỡ đạn.
Cố Tuyên Kiều phối hợp Cố Quyên Nhĩ, chỉ vào đầu Cố Thành Vi nói với đám bảo vệ: “Các người có giỏi thì cứ nhắm vào đây mà bắn.”
Cố Thành Vi ngay lập tức hóa đá tại chỗ.
Nghe xem, đây là lời một đứa con gái nên nói à?
Cuối cùng ông ta cũng hiểu được phần nào tâm trạng của ông cụ.
Cố Thành Vi cay đắng nói: “Đúng vậy, có giỏi thì cứ b.ắ.n tôi, đừng b.ắ.n con gái tôi. Cao Tịch Liệt, cậu cũng đừng nghĩ Cố gia tôi dễ bắt nạt. Nếu Nhĩ Nhĩ bị thương, Sở gia sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
“Sở gia?” Cao Tịch Liệt híp mắt: “Sở gia nào?”
“Sở Thiên Khuyết!” Cố Thành Vi tính mượn danh tiếng của con rể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/5071325/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.