Mặt Lão Trọc Minh lập tức sa sầm, lão ta kéo Thượng Chí Kiên bên cạnh qua, chỉ vào mặt ông ta rồi đau đớn nói: "Chỉ thêm một cái đùi gà thôi á? Cô nhìn lão Thượng đi, vì chuyến đi này của cô mà đến m.á.u mũi cũng bị đ.á.n.h cho chảy ra đây này! Sao cô nỡ lòng cho có bấy nhiêu chứ?"
Thượng Chí Kiên bị kéo mạnh đến nỗi nửa bên n.g.ự.c lộ cả ra ngoài áo phông.
Ông ta vội vàng lấy tay che lại.
Đời này chưa bao giờ cạn lời như thế.
Máu mũi này của tôi không phải do ông một cước đạp ra hay sao? Cố Quyên Nhĩ nhìn quanh một vòng, thấy dáng vẻ ngơ ngác của Sở Thiên Khuyết và những người khác sau khi bị Cổ Lạp Đức tấn công.
Có vẻ như không chi thêm chút gì thì cũng hơi quá đáng thật.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Cố Quyên Nhĩ mới đau lòng lấy ra một viên kim cương vỡ từ trong túi.
Đúng là kim cương vỡ thật.
To khoảng bằng một quả bóng rổ, là mảnh vụn văng ra khi cô cắt viên kim cương trên núi.
"Chậc, không thể để mọi người nghĩ tôi keo kiệt được. Món đồ chơi nhỏ này, mọi người cầm lấy chia nhau đi." Cố Quyên Nhĩ giả vờ hào phóng nhét viên kim cương vào lòng Cố Tuyên Kiều.
Viên kim cương to như vậy khiến mắt mọi người gần như bị loá mù.
Cô gọi cái thứ này là đồ chơi nhỏ á?
Mắt Lão Trọc Minh trợn trừng, dán chặt vào viên kim cương hình bóng rổ, kéo mãi không ra: "Cố thí chủ, cô còn bao nhiêu bất ngờ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/5037566/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.