Lời còn chưa nói xong đã bị Cố Quyên Nhĩ túm gáy ấn đầu vào Tỉnh Thần Thủy: “Câm miệng, ăn đá!”
Sở Ngọc: ??? Cậu có nghe nhầm không?
Tiểu Nhĩ Đóa lại bắt cậu ăn đá ư?
Tình cảm phai nhạt rồi chứ gì, hết yêu rồi chứ gì.
Sở Ngọc kháng cự, ngậm chặt miệng lại, nhưng cậu vốn đã ở trạng thái linh hồn.
Tỉnh Thần Thủy và Tỉnh Thần Quả có thể tác động trực tiếp lên thần hồn.
Ngay khi đầu vừa nhúng vào, cảm giác của Sở Ngọc lúc này giống như đang giữa trưa hè nóng nực mà được bước vào một căn phòng bật điều hòa mát rượi.
Trong phòng còn có cả kem và dưa hấu.
Sướng tê người!
Lần này không cần Cố Quyên Nhĩ giải thích, Sở Ngọc cũng biết hồ nước và thứ đá màu cam sáng kia là đồ tốt.
Hai người cắm đầu vào hồ, há miệng ăn ngấu nghiến.
Vì cùng cúi đầu vào một hồ nước, Cố Quyên Nhĩ đã nhìn thấy ký ức chôn sâu trong lòng Sở Ngọc.
Sở Ngọc năm mười sáu tuổi, quần áo chỉnh tề.
Thế nhưng trong tay cậu lại là một thanh kiếm đẫm máu, trên khuôn mặt trắng như ngọc điểm vài vệt m.á.u tựa hoa mai.
Sau lưng cậu, xác c.h.ế.t nằm la liệt.
Có một cặp vợ chồng trung niên trông giống cậu đến bảy, tám phần, còn có cả một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ trong tã lót.
Sắc mặt cậu lạnh lùng, trong mắt đã không còn thần trí của một con người.
Chỉ còn lại sự điên cuồng sau cuộc tàn sát.
Mưa, tí tách rơi.
Mưa từ trên trời trút xuống, như thể ông trời đang khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/5037563/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.