“Độc! Độc ác quá!” Lão Trọc Minh nhìn Cố Quyên Nhĩ mà rùng mình một cái.
Lấy cốt khí của người ta đi hầm canh, cô sợ bọn họ c.h.ế.t chưa đủ nhanh à? “Đúng là độc thật, tôi hầm canh cho sói của tôi còn cho thêm tí muối đấy.” Tề Soái chép miệng.
Cô ấy chẳng cho gì cả, thế thì nhạt thếch à?
Cố Quyên Nhĩ nghĩ cũng có lý, đã diễn thì phải diễn cho trót.
Cô bèn lấy ra một túi muối và vài loại gia vị khác.
Cả nhóm chia thành nhiều đợt để vào tầng thứ tư.
Kiến trúc của tầng thứ tư rất giống với kiến trúc truyền thống của Hắc Vân Quốc.
Tề Soái nói: “Cánh cửa từ tầng bốn đến tầng năm, nếu không phải là vân tay của nhân viên nghiên cứu thì chỉ mở trong nửa giây, chỉ đủ cho một người đi qua. Nếu người không có quyền hạn đi vào, lối đi sẽ bị đóng ngay lập tức. Cô nhỏ con, tôi biến thành hình sói thì miễn cưỡng tính là một người. Nhưng tốc độ phải nhanh, đến lúc đó tôi sẽ ngậm cô vào.”
“Không cần ngậm đâu, lát nữa tôi đút anh vào túi, chạy cho nhanh.” Cố Quyên Nhĩ xua tay.
Đút tôi vào túi?
Tề Soái còn chưa hiểu ý cô là gì thì tai đã giật giật: “Bà ta đến rồi!”
Người anh nói là thần bà họ Tống.
Cố Quyên Nhĩ vội lôi lồng chim ra, nhét vào tay Thanh Phược: “Bắt sống!”
Năng lực Chú Ngôn vốn đã hiếm, Cố Quyên Nhĩ muốn nghiên cứu kỹ một chút.
Sau này linh lực bùng nổ, cô kế thừa Thiên Đạo, biết đâu có thể phát triển cho Cố Tuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/5037558/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.