"Chuyện của phụ nữ, anh bớt xía vào!" Cố Tuyên Kiều lạnh lùng liếc anh ta một cái, đứng dậy đi về phía căn phòng Cố Quyên Nhĩ đang ẩn náu.
"Cô ấy qua đây rồi!" Lão trọc Minh hơi hoảng.
Cố Quyên Nhĩ vội kéo hai người họ, ngồi xổm trong phòng giả vờ đang bàn chuyện.
Cố Tuyên Kiều dựa vào cửa, biết rõ còn cố hỏi: "Cố Đại sư, mọi người bàn xong chưa?"
"À, sắp xong rồi, hai người cứ ăn trước đi, không cần đợi chúng tôi đâu." Cố Quyên Nhĩ luôn cảm thấy chuyện tình cảm của con gái tiến triển quá chậm.
Cứ theo tốc độ này, bao giờ cô mới được bế cháu ngoại đây? "Tôi ăn xong rồi." Cố Tuyên Kiều bước vào, ngồi xuống một cách tự nhiên, nhướng mày nói: "Mọi người cứ nói tiếp đi, không cần để ý đến tôi."
Cố Quyên Nhĩ trừng mắt nhìn, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
C.h.ế.t tiệt!
Thế này thì nói cái gì nữa?
"Chúng tôi nói xong rồi, đi thôi đi thôi, ăn cơm ăn cơm." Cố Quyên Nhĩ tiu nghỉu chuồn về.
Hết chuyện vui để xem rồi.
Lão trọc Minh thì vui ra mặt, trên bàn vẫn còn nhiều đồ ăn ngon.
"Cố Đại sư." Cố Tuyên Kiều đột nhiên gọi Cố Quyên Nhĩ.
Cô quay đầu lại: "Gọi tôi làm gì?"
"Lần sau đừng như vậy nữa." Cố Tuyên Kiều thở dài.
Cố Quyên Nhĩ tủi thân: "Ờm..."
Con gái lớn rồi không nghe lời mẹ nữa.
Mấy người họ không hề để ý, trong bóng tối có một đôi mắt xanh lục đã chứng kiến tất cả.
Nó lặng lẽ rút khỏi căn phòng, nhanh chóng quay về bên cạnh Tề Soái, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4909082/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.