"Căn cứ của mọi người ở đâu?" Cố Quyên Nhĩ ngồi xuống, lại ấn Thanh Phược lún sâu vào tuyết thêm một tấc.
Thanh Phược vội vàng gắng sức cào lên trên, thò đầu ra khỏi tuyết, phun ra một luồng tuyết lớn.
"Lưng mi cấn quá, xòe đuôi ra cuộn thành cái ghế cho ta ngồi đi." Cố Quyên Nhĩ véo véo má Thanh Phược, ra yêu cầu.
Mơ đi!
Thanh Phược nghiến răng nghiến lợi nói: "Phì, ta c.h.ặ.t đ.ầ.u xuống cho ngươi làm ghế ngồi, ngươi..."
Nó còn chưa nói xong, một con gà quay thơm nức đã xuất hiện trước mắt Thanh Phược.
Đừng nói là Thanh Phược, ngay cả nhóm người của Sở Thiên Khuyết cũng nhìn đến thẳng cả mắt.
Đặc biệt là anh chàng được Sở Thiên Khuyết trả giá cao mời về làm hướng dẫn viên.
Anh ta c.h.ế.t lặng nhìn Cố Quyên Nhĩ ăn mặc đơn giản, hoàn toàn không hiểu cô lấy gà quay từ đâu ra.
Thanh Phược ngoạm lấy con gà quay, xòe ra ba cái đuôi lớn, đan thành một chiếc ghế cho Cố Quyên Nhĩ ngồi lên.
Nó không phải là không có cốt khí!
Chỉ là không có con hồ ly nào có thể chống lại sự cám dỗ của gà.
Đây là bản năng!
Đúng, chính là như vậy.
Mông Cố Quyên Nhĩ đã thoải mái hơn, cô chống cằm tiếp tục hỏi Sở Thiên Khuyết: "Vậy căn cứ của mọi người ở đâu?"
Sở Thiên Khuyết chỉ tay lên trên.
Cố Quyên Nhĩ nhìn nơi đã bị tuyết lở nhấn chìm, phóng ra thần thức.
Quét một vòng trên mặt đất, Cố Quyên Nhĩ không thấy Cố Tuyên Kiều đâu, nhưng lại phát hiện ra một cái hố lớn.
Cô nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889565/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.