Lúc Cố Quyên Nhĩ tìm thấy Đới Thanh Thanh, cô ấy đang ngẩn người lật xem cuốn nhật ký của cậu bé.
Cố Quyên Nhĩ hì hục trèo vào từ cửa sổ, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi nhé, tôi bị bắt đi đột ngột quá, không kịp mang cô theo.”
Đới Thanh Thanh hít một hơi thật sâu. Cố Quyên Nhĩ tưởng cô ấy sắp mắng mình, nào ngờ lại nghe Đới Thanh Thanh nghiêm túc hỏi: “Cố đại sư, có thể cho tôi mượn chút tiền không?”
“Haiz, cô khách sáo quá. Lần đầu cô đến đây, mượn chút tiền phòng thân là chuyện nên làm. Nói đi, cô muốn mượn bao nhiêu?” Cố Quyên Nhĩ lôi ra một xấp tiền âm phủ, nói thêm: “Quá hai trăm tệ thì coi như chúng ta chưa từng quen biết.”
“Tôi không cần tiền âm phủ, tôi muốn hai trăm tệ,” Đới Thanh Thanh đáp.
Cố Quyên Nhĩ sững sờ, vẻ mặt đau đớn: “Thanh Thanh, cô thay đổi rồi, tôi không ngờ cô lại là người thực dụng như vậy.”
Đó đâu phải là tiền? Đó là mạng sống của cô đấy!
Đới Thanh Thanh dở khóc dở cười, đành đưa cuốn nhật ký của cậu bé cho Cố Quyên Nhĩ xem.
Nửa giờ sau, Cố Quyên Nhĩ gập cuốn sổ lại, thở dài: “Hai trăm sao đủ được? Tôi bỏ ra một nghìn.”
Sáng sớm hôm sau.
Cậu bé tỉnh giấc, ngạc nhiên phát hiện trên bàn có thêm cái bánh sinh nhật rất lớn và một chiếc xe đồ chơi được gói tinh xảo.
Bên cạnh là tấm thiệp viết bằng hai nét chữ khác nhau.
‘Chúc Thành Thành sinh nhật vui vẻ’.
“Bố mẹ, có phải hai người không?” Kha Văn Thành cầm tấm thiệp, chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889560/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.