Hoa Dao lau nước mắt vì cười, cầm cặp kính bên cạnh đeo lên sống mũi: “Đợi chút, để ta xem giúp ngươi.”
Cô ta khẽ chạm vào máy tính bảng trước mặt, nó lập tức biến thành máy vi tính.
Dựa theo thông tin Cố Quyên Nhĩ cung cấp, Hoa Dao bắt đầu tìm kiếm người tên Phùng Tây Lai: “Trang này toàn người tên Phùng Tây Lai, nhưng người khớp với ngày sinh tháng đẻ của ngươi chỉ có ba. Trong đó một người là nữ, hai người còn lại ở đây, đều đã đi đầu thai cả rồi.”
Hoa Dao xoay màn hình máy tính lại cho Cố Quyên Nhĩ xem.
Cô nhanh chóng ghi nhớ thông tin sau khi đầu thai của hai người, rồi biết ý móc từ trong quần đùi rộng của mình ra một chiếc váy nhỏ: “Cảm ơn nhé.”
Hoa Dao cười tươi như hoa nhận lấy, ướm thử lên người, đoạn buôn chuyện với Cố Quyên Nhĩ: “Lâu rồi không thấy ngươi dẫn ma tới, bận lắm à?”
“Đừng nhắc nữa, từ lần trước dẫn bà Vương qua đây tới giờ, ta chưa được nghỉ ngơi ngày nào.” Cố Quyên Nhĩ buồn c.h.ế.t đi được, cái kiếp không được làm cá mặn này bao giờ mới kết thúc đây? An Mộng ngờ vực nhìn chiếc váy Hoa Dao đang ướm đi ướm lại trên người, sao mà quen mắt thế nhỉ?
Đây chẳng phải là một trong những chiếc váy trong thùng đồ mà cô dùng để hối lộ Cố Quyên Nhĩ, đổi lấy chiếc quần đùi rộng của cô ấy sao?
Hình như còn là cái xấu nhất nữa.
“Bận gì thế?” Hoa Dao nhét váy nhỏ xuống dưới quầy, lấy hai thỏi vàng từ trong ngăn kéo ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889557/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.