An Mộng vội vàng lôi áo thun cỡ lớn từ trong ba lô thỏ con của mình ra mặc vào, rồi lập tức nối gót Cố Tuyên Kiều đi giúp Cố Quyên Nhĩ.
Hàn Tuyết Như cũng bám theo sau.
Chỉ thấy An Mộng chẳng khác nào xe tăng đột kích, vèo vèo lao đi một quãng xa.
Hàn Tuyết Như vội túm lấy mắt cá chân của An Mộng, để mặc cho mình bị kéo lê theo sau: "Cho đi với, cho đi với!"
Ha!
Cuối cùng cũng có cơ hội báo thù rồi!
Tiểu Tuyết Tuyết ôm chân An Mộng, khoái chí để mặc mình bị kéo đi.
Dù hai chân cô bé đã cày xuống đất thành hai đường rãnh sâu hoắm. Chỉ cần rắc thêm ít hạt giống là có thể trồng trọt được luôn rồi. Nhưng trong lòng cô bé vẫn sướng rơn.
Cố Tuyên Kiều khóe miệng co giật, nhìn An Mộng hì hục chạy ngang qua mình.
Cô so sánh tốc độ của mình với tốc độ của An Mộng.
Nén lại sự áy náy trong lòng, cô dứt khoát nhảy lên "chuyến tàu An Mộng".
"Cô bé" An Mộng vừa cõng Tiểu Kiều Kiều và Tiểu Tuyết Tuyết trên lưng vừa khóc lóc lao về phía trước.
Cô sai rồi!
Lúc trước ở địa cung, cô không nên hùa theo lão trọc Minh bắt nạt Tiểu Tuyết Tuyết.
Đúng là thiên đạo luân hồi, trời cao có tha cho ai bao giờ? ...
Cố Quyên Nhĩ vừa chạy vừa ngoái lại nhìn cảnh tượng ngày càng lố bịch trong bí cảnh.
"Ha ha ha... Vãi chưởng, sắp bị c.ắ.n tới nơi rồi... Ha ha ha..." Cơn buồn cười ập đến không tài nào nhịn được.
Thấy người phụ nữ phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-kim-gia-hai-huoc-nhu-vay-sao-co-the-la-phan-dien/4889554/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.